Chương 354: Một mũi tên trúng hai con nhạn

1596 Chữ Cài Đặt
Chương 354: Một mũi tên trúng hai con nhạn

"Phụt!" Lâm Mĩ tránh khỏi yếu hại nơi tim, nhưng ngực phải đã bị đâm thủng một lỗ máu, máu tươi phun ra không ngừng.

Ngoài mặt cô ta, nơi cô ta cảm thấy tự hào nhất chính là bộ phận này, bây giờ có thêm một lỗ máu xấu xí, sau này rất có khả năng sẽ lưu lại sẹo, Lâm Mĩ quả thực điên tiết.

"Đáng ghét!" Cô ta muốn tìm ra thủ phạm để trả thù, đem tên đó phanh thây mới có thể hả giận, thế nhưng đối thủ trước mắt không có ý định bỏ qua cho cô, ngược lại tranh thủ lúc cô đang bị thương tiến hành công kích càng thêm mãnh liệt.

"Viu viu viu!" Từ trong bóng tối có vô số lợi tiễn bay ra, trông như một tấm lưới dày đặc ném về phía đám người Đồ Thiên đạo đoàn.

"Binh binh binh!"

Trong phút chốc bắn ra nhiều mũi tên như vậy, tuyệt đối không thể do một người làm ra được, mỗi một mũi tên đều rất là chuẩn, cặp nữ nhi với nhi tử vô dụng kia của Liễu gia chủ tuyệt đối không thể làm được.

"Đáng chết! Có mai phục!" Lâm Mĩ âm trầm nói.

"Liễu gia chủ thật khiến ta bất ngờ, không ngờ lại mai phục sẵn người ở bên ngoài." Lâm Mĩ nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhị Lượng học theo giọng của Liễu gia chủ nói: "Nếu đã biết, vậy thì đem những thứ các ngươi cướp từ Liễu gia ta trả lại đây, nếu không các ngươi chết chắc!"

Lâm Mĩ thực sự muốn thổ huyết rồi, chúng đúng là trộm đi đồ của Liễu gia, nhưng mà cuối cùng đều bị tên Đệ Nhất thần trộm đó cuỗm tay trên hết rồi, chúng cái gì cũng chẳng có, hiển nhiên chúng đã bị Liễu gia chủ ghi thù rồi.

Đương nhiên việc bị cuỗm tay trên đáng xấu hổ như vậy, Đồ Thiên đạo đoàn chúng dù phải chịu thiệt cũng không thể nói ra, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Viu viu viu!" Mũi tên trong bóng tối bắn ra như không cần tiền, Lâm Mĩ lúc này đã mất máu quá nhiều, trên mặt không còn huyết sắc, tiếp tục đánh cô cũng không có kết cục tốt gì.

"Chúng ta trước rút lui!" Lâm Mĩ nói.

"Phó đoàn trưởng, trong tay Liễu gia chủ có không ít bảo bối đâu, chúng ta rút như vậy, không phải là lãng phí sức lực nãy giờ sao." Có người bất mãn nói.

"Ta là phó đoàn, ta nói đều phải nghe! Bảo các ngươi rút, các ngươi lập tức rút cho ta! Nếu muốn ở lại tự tìm đường chết, ta cũng không thèm cản các ngươi!" Lâm Mĩ lạnh giọng nói.

"Liễu gia chủ đúng là có được không ít bảo bối, nhưng mà hòa thượng chạy được, miếu vẫn còn đó, chẳng lẽ ông ta còn có thể đem theo đống bảo vật này, ngay đến Liễu gia cũng không cần hay sao?" Lâm Mĩ lạnh giọng nói.

"Lời của phó đoàn cũng có lý, vậy thì chúng ta trước rút lui."

Lâm Mĩ trước khi bỏ đi buông lại lời cay độc: "Liễu gia chủ, chúng ta vẫn có rất nhiều thời gian!"

"Đùng mong chạy trốn!" Chúng muốn chạy, Nhị Lượng đương nhiên phải làm ra dáng vẻ truy đuổi chúng, mà Sở Cửu Ca cũng vẫn là đuổi theo chúng bắn tên không ngừng.

Đợi khi Sở Cửu Ca sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát chúng đã hoàn toàn bỏ đi thật xa, Sở Cửu Ca nói: "Được rồi, được rồi! Có thể nghỉ ngơi rồi, mệt chết ta!"

Trong phút chốc bắn ra nhiều tên như vậy, hơn nữa cần dịch chuyển vị trí ngay lập tức, thay đổi góc độ, làm ra giả tượng trong bóng tối có rất nhiều người, Sở Cửu Ca lúc này mệt muốn đứt hơi.

Nhị Lượng cũng tiêu hao không ít linh lực, họ tìm một nơi nghỉ ngơi rồi.

Trong lúc Sở Cửu Ca khôi phục khí lực, phát hiện bản thân thuận lợi đột phá ngưng hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong rồi.

Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca, ngươi có cần biếи ŧɦái đến vậy không! Ta mới đuổi kịp ngươi, ngươi lại đột phá nữa rồi."

"Vội cái gì? Nửa cấp bậc mà thôi, người rất nhanh liền có thể đột phá."

"Ha ha ha! Cười chết ta, biện pháp tiểu Cửu nghĩ ra quá hay rồi, đến khi đó để cho Đồ Thiên đạo đoàn với Liễu gia đấu đến ngươi chết ta sống!" Hai lần đại chiến tuy rằng họ đều rất chật vật, nhưng mà kết quả lại cực kì hài lòng.

Liễu gia cho rằng Đồ Thiên đạo đoàn trộm đi hết những bảo vật chúng khó khăn lắm mới lấy được từ trong cổ mộ, Đồ Thiên đạo đoàn lại cho rằng Liễu gia đã lấy đi những bảo vật còn đáng giá hơn những món trước đó, bọn chúng mà tha cho đối phương mới lạ.

Đến lúc đó họ chỉ việc đợi xem Đồ Thiên đao đoàn với Liễu gia đấu nhau.

Sở Cửu Ca nói: "Việc bên đây đã giải quyết xong rồi, tiếp theo chúng ta đi Hồng Kinh hội hộp với tụi Nhất Nặc vây!"

Nhị Lượng đáp: "Được!"

Bọn Sở Cửu Ca muốn đi, đoàn lông lá nhỏ cũng muốn đi theo, tiểu gia hỏa này đã đi theo họ từ thất quốc đến tận Hồng Thiên vương triều rồi.

Sở Cửu Ca nói: "Biến nhỏ, Tinh Châu ngươi tiếp tục chăm sóc nó."

Hắc Viêm hẩy hẩy đuôi nói: "Ta nói không bằng khế ước gia hỏa này cho rồi."

Tử Tinh Châu ngần ra.

"Tiểu tử này không phải vừa hay thích hợp sao?" Hắc Viêm nhìn Tử Tinh Châu nói.

Tử Tinh Châu thích thú cưng có lông lông, đương nhiên là muốn khế ước một con, nhưng mà bởi vì hẳn cảm thấy thực lực bản thân không đủ, nên chưa từng dám đề nghị qua, sợ bị đoàn lông lá nhỏ cường đại chê bai.

"Ta.. ta vẫn là thôi đi vậy! Thực lực ta quá yếu, không thích hợp.."

Hắc Viêm nói: "Ta nói tiểu tử ngươi bình thường cũng hào sảng, sảng khoái lắm mà, đến lúc này lại lề mà lề mề cái gì? Gia hỏa này tuy không biết nói, nhưng là rất thích ngươi có được hay không? Ngươi muốn khế ước, nó tuyệt đối sẽ không có ý kiến."

Đoàn lông lá nhỏ vừa thẳng thắng vừa không biết biểu đạt, nó vẫn cho rằng bản thân huyết mạch không bằng lão đại Hắc Viêm, cũng không có bộ lông đỏ đẹp như Hắc Viêm lão đại, cũng không có dễ thương nên bị chê rồi, cho nên vô luận là Sở Cửu Ca hay Tử Tinh Châu đều không có nghĩ đến việc khế ước.

Không có khế ước, đoàn lông lá nhỏ vẫn là rất thích họ, cho nên giống như một tên lão đệ đi theo họ miết.

Tử Tinh Châu mừng rỡ, hắn kích động nói: "Ngươi nói.. ngươi là nói đoàn lông lá nhỏ thích ta.."

"Lão đệ, đừng nghe hắn phí lời, ta sớm nói với ngươi rồi, việc này cưỡng chế là được! Trước đó chủ nhân nhà ta cũng cưỡng chế đối với ta, lên đi!" Hắc Viêm sai bảo đoàn lông lá.

Khóe miệng Sở Cửu Ca giật điên cuồng, lúc trước nếu không phải do tên tâm địa đen tối này tính kế cô, cô cũng sẽ không khế ước nó đâu.

Nghe thấy lời của Hắc Viêm, đoàn lông lá quả thực là làm như thế.

Chủ động nhận chủ khế ước, đây là lão đại Hắc Viêm dạy cho.

Khế ước cực kì thành công, sau này đoàn lông lá có thể đi vào không gian khế ước của Tử Tinh Châu rồi, đi đâu cũng có thể theo đến đó.

"Cái đó.. chủ nhân, sau này nhờ chỉ giáo nhiều." Âm thanh vừa thẳng thắn vừa ngây thơ của đoàn lông lá truyền vào trong tai Tử Tinh Châu.

Chỉ khi đạt đến cấp bậc thánh thú mới có thể trực tiếp mở miệng nói chuyện, dưới thánh thú chỉ khi khế ước rồi mới có thể giao tiếp với chủ nhân, đương nhiên Hắc Viêm là một sự tồn tại đặc biệt, thực lực không phải là thánh thú nhưng lại có thể nói chuyện, bởi vì trước khi nó bị phong ấn thực lực đủ mạnh.

"Aaaaaaaaaaaa, dễ thương quá rồi!" Tử tinh Châu lúc này đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc có đoàn lông lá trong tay.

Hắn hối hận, nếu trước đó hắn không do dự, có lẽ đã có thể khế ước với đoàn lông lá từ lâu rồi, trở thành chủ nhân của đoàn lông lá, ngày ngày ở chung với nhau..

Sở Cửu Ca và Nhị Lượng nhìn biểu cảm hạnh phúc đến nổi nổi đầy bong bóng của Tử Tinh Châu, khóe miệng giật không ngừng, tên ngốc này lại nữa rồi, vẫn là không nên để ý chúng làm gì, bận việc của bản thân trước vậy.

Bọn Sở Cửu Ca hướng đến Hồng Thiên vương triều, sau đó phát hiện bị Liễu gia truy nã rồi!