Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 370: Nhẹ nhàng chơi đùa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 370: Nhẹ nhàng chơi đùa

"Đi! Chúng ta đi tìm Vân đại sư!" Sở Cửu Ca không chút động tĩnh lẻn vào Liễu thành.

Cô đi đến tiểu viện quen thuộc mà trước đó Vân đại sư ở, mà trong viện này lại không có một bóng người.

"Không ở trong viện, vậy thì sẽ ở đâu? Phòng luyện dược.."

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Bên phía phòng luyện dược truyền đến một tiếng vang lớn, lúc này Vân đại sư toàn thân đều là máu, màu của máu lại còn là màu đen.

Một con dao mang kịch độc rạch qua vai Vân đại sư, sâu đến tận xương, sắc mặt Vân đại sư lúc này đã trắng như giấy.

Thiếu niên áo đen đang cầm dao khinh thường nói: "Hứ! Ta còn tưởng tứ phẩm luyện dược sư có thể lợi hại đến đâu! Độc của ta không dễ chịu chứ, ha ha ha lão già vô dụng."

"A Du, đừng náo nữa, lão già này nếu mà chết thì không tốt đâu, ta còn có mấy vấn đề cần hỏi ông ta đó."

"Yên tâm đi, phó đoàn trưởng, độc của ta ngươi còn không biết sao. Sẽ không làm chết người, nhưng mà sẽ để cho người đó sống không bằng chết!"

"Liễu gia có được một đống đan dược và linh dược, rốt cuộc giấu ở đâu rồi? Ngươi là khách khanh luyện dược của Liễu gia, chúng ngày thường chẳng lẽ một chút cũng không lấy ra cho ngươi dùng sao?" Lâm Mỹ băng lạnh nói.

Vân đại sư đáp: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì?"

Cổ mộ đó, lần này đúng là sạch trơn không còn lại gì.

Cô dẫn theo đoàn trưởng đến đó xem qua một lần, nơi đó vốn dĩ phải có rất nhiều linh dược, còn có kệ thuốc trong gian nhà đó, đã từng để rất nhiều bình đựng đan dược.

Nhiều bảo vật như vậy, rơi vào trong tay Liễu gia, mỗi một người trong Đồ Thiên đạo đoàn họ đều rất tham, cộng thêm Liễu gia đã đắc tội Cẩn Vương của Hồng Thiên vương triều, thảm hại lắm rồi, chỉ có một lão già có thể chống đỡ, chúng không có việc gì phải sợ cả! Chuẩn bị đầy đủ mới đến náo Liễu gia.

Gϊếŧ vào trong Liễu gia dễ dàng hơn chúng tưởng, đây là một gia tộc đang chuẩn bị suy bại.

Thế nhưng tìm hết mọi ngóc ngách trong Liễu gia, cảm nhận duy nhất của cô chính là Liễu gia thực sự quá nghèo rồi, đống bảo bối trước đó họ có được rốt cuộc giấu ở nơi nào?

Thực sự không còn cách nào, chỉ có thể động thủ với luyện dược sư, hy vọng có thể từ miệng ông ta hỏi ra tin gì đó.

"Viu!" Một âm thanh phá không truyền đến, Sở Cửu Ca trực tiếp bắn ra một mũi tên.

Lâm Mỹ vội vàng tránh khỏi mũi tên chí mạng đó, phát hiện là đám người Sở Cửu Ca, cô nói: "Tiểu nha đầu, lại là ngươi.."

"Thù lần trước ngươi ám toán ta còn chưa tính, Liễu gia truy nã ngươi vậy mà ngươi vẫn còn dám tự chui đầu vào rọ, vậy thì đem tiểu nha đầu nhà ngươi cùng thu thập." Lâm Mỹ lạnh giọng nói.

"Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó không." Nhị Lượng và Tam Tiền xông ra ngoài.

"Ồ! Không ngờ lại có thêm một tuấn ca ca." Nhìn thấy một Tam Tiền hoa lệ, hai mắt Lâm Mỹ phát sáng.

Tử Tinh Châu đang bế quan, Tứ Sinh lại bị cấm ra ngoài, cho nên chỉ có ba người họ đến.

May là Nhất Nặc không có xuất hiện, nếu không còn không biết Lâm Mỹ sẽ phát điên đến nhường nào.

"Chính là lão nữ nhân ngươi dám ức hϊếp huynh đệ ta, rất tốt!" Tam Tiền không nói hai lời liền xông ra ngoài, cùng với Nhị Lượng đối phó Lâm Mỹ.

"Hai vị đệ đệ đang chuẩn bị cùng lên à, cũng quá nhiệt tình rồi." Lâm Mỹ cười, thời thời khắc khắc đều đang sử dụng mị thuật của cô ta.

Thế nhưng cô ta lại giẫm phải thiết bản rồi, cô ta nói: "Những tiểu đệ đệ các ngươi từng người đều không dễ thương, quá tổn thương ta rồi."

Sở Cửu Ca lúc này đi cứu Vân đại sư, bởi vì cô phát hiện tình huống của Vân đại sư không ổn chút nào, vô số độc châm hướng về thiếu niên áo đen đó bay đến.

Thiếu niên tay không tiếp lấy độc châm của Sở Cửu Ca, nhẹ nhàng ngửi một cái, nói: "Thì ra ngươi cũng là một độc sư, nếu đã như thế, vậy thì lấy độc phân thắng bại đi!"

Bước chân Sở Cửu Ca như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Vân đại sư, một cây ngân châm phong bế huyệt đạo của Vân đại sư.

"Nhất Nặc, Vân đại sư liền giao cho ngươi rồi, lui xa một chút." Sở Cửu Ca nói.

"Được!" Nhất Nặc rất phối hợp Sở Cửu Ca, đem Vân đại sư đưa rời xa khỏi phạm vi nguy hiểm.

"Ngươi dám đối đãi như vậy với Vân đại sư, còn dám chiến một trận bằng độc với ta, không thể không bội phục dũng khí của ngươi." Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

"Ngươi nói cái gì?" A Du tức rồi.

Thân là độc sư mạnh nhất của Đồ Thiên đạo đoàn, hắn vậy mà lại bị một tiểu nha đầu khinh thường, khí độc mà hắn tu luyện đang không ngừng gào thét.

Cho dù là phó đoàn trưởng Lâm Mỹ cũng không dám đắc tội hắn như vậy, "Tìm chết!"

Vô số lợi tiễn bôi lên kịch độc bắn ra, cỏ cây xung quanh đều bị ăn mòn mất, một khi có người tiếp xúc nhất định sẽ không có kết cục tốt, ngay đến Lâm Mỹ cũng cách xa ra.

"Hai vị tuấn đệ đệ, bên đó rất nguy hiểm đó! Các ngươi nếu như bị độc thương đến, độc chết rồi, tỷ tỷ ta đây sẽ đau lòng chết mất."

"Viu viu viu!" Vô số độc châm bay ra, đều bị đối thủ cản lại hết.

Đối mặt với kịch độc hắn toát ra, Sở Cửu Ca lấy ra không ít đan dược nuốt vào, ảnh hưởng của số độc này đối với Sở Cửu Ca không hề có.

Chân mày A Du khẽ nhíu, "Không ngờ ngươi ngược lại có chút bản lĩnh, vậy thì ta cũng phải lấy ra chút vốn liếng thì mới xứng với ngươi chứ!"

Vô số rắn độc nhanh như chớp bay ra, chỉ nhắm đến yếu hại của Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca cũng không muốn lãng phí thời gian với gia hỏa này, trực tiếp lấy ra Tinh Thần Hỗn Độn đỉnh.

"Thu!"

Những thứ độc đó, rắn đó toàn bộ đều bị Tinh Thần Hỗn Độn đỉnh hấp thu hết, lúc này vẻ mặt tự tin của vị độc sư đó đều cứng đơ cả ra.

"Ngươi.. dược đỉnh này!" Hắn nhìn ra dược đỉnh này không hề đơn giản.

"Thật là một bảo bối mà! Bảo bối này đáng lý nên thuộc về ta." Thân là một thành viên của Đồ Thiên đạo đoàn, nhìn trúng bảo bối nào thì trực tiếp tiến lên cướp lấy là đúng rồi.

Lần này hắn càng dốc hết toàn lực mà đối phó Sở Cửu Ca, thế nhưng Sở Cửu Ca có được Tinh Thần Hỗn Độn đỉnh, những thủ đoạn này của hắn so với chủ nhân của cổ mộ đó càng kém cỏi hơn nhiều, sao có thể có tác dụng được.

Vô luận hắn thả ra độc gì, toàn bộ đều bị Tinh Thần Hỗn Độn đỉnh giải quyết rồi.

Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, phẫn nộ nhìn Sở Cửu Ca nói: "Ngươi bỉ ổi, chỉ biết lợi dụng linh khí mà thôi."

"Hơ, ngươi gặp qua độc sư nào không bỉ ổi không? Thật nực cười." Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

Vô số độc châm hướng hắn bay qua, lúc này hắn đã bắt đầu hỗn loạn rồi, sơ hở trăm bề, Sở Cửu Ca rất dễ liền tìm thấy cơ hội.

"Phụt!" Lần này, hắn không tránh được, trúng chiêu rồi.

"Rầm!" Hắn liên tục lui lại vài bước, tiếp đến Sở Cửu Ca lại bổ thêm một châm.

Đến khi bổ lên châm thứ ba, Nhất Nặc nói: "Cửu Ca, tình huống Vân đại sư không đúng lắm."

Vân đại sư có nguy hiểm, Sở Cửu Ca không tiếp tục luyến chiến nữa, cô nói: "Món nợ này của Vân đại sư, ta sẽ từ từ tính với đám Đồ Thiên đạo đoàn các ngươi."

"Ngươi đợi đó cho ta!" A Du nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ngươi trước hãy cố mà sống sót qua sự hành hạ của mấy loại độc của ta đi hẳn nói!" Sở Cửu Ca ánh mắt quét về phía hắn nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »