Chương 379: Đêm nay ở với ta

1466 Chữ Cài Đặt
Chương 379: Đêm nay ở với ta

"Giải quyết tiểu tử này! Gϊếŧ vào đó!" Hắn nói.

"Ầm ầm ầm!" Ngay khi công kích của chúng đánh về phía Tứ Sinh, công kích đó căn bản không thể đến gần Tứ Sinh, toàn bộ đều bị trận pháp của Tứ Sinh chặn lại hết.

Tứ Sinh nhẹ nhàng nhấc tay lên, nhàn nhạt nói: "Trói!"

Nơi chúng đang đứng, từng đạo ánh sáng bạc đem chúng trói lại, khiến chúng muốn tiến thêm nửa bước cũng không thể.

"Đáng chết! Tiểu tử này quá quỷ dị rồi! Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì?"

"Động thủ!" Tứ Sinh nói.

"Vâng, Đệ tứ thiếu chủ!" Từ trong bóng tối xuất hiện một nhóm người, gϊếŧ qua đó.

Cửa chính do Nhị Lượng thủ, đối diện kẻ địch Nhị Lượng huơ đao lên đối đầu với chúng, một nữ tử phong tình vạn chủng đột nhiên nhảy về phía hắn.

"Tiểu đệ đê, không ngờ chúng ta lại gặp nhau lần nữa rồi." Lâm Mĩ nói.

Nhị Lượng cực kỳ mất kiên nhẫn nói: "Ta một chút cũng không hề muốn gặp ngươi."

Lời vừa nói, Nhị Lượng trực tiếp động thủ rồi.

Mê thuật của Lâm Mĩ đối với người khác có tác dụng, nhưng Nhị Lượng trong mắt cô chính là một tảng đá thối, căn bản không có tác dụng chút nào, chỉ có thể cứng đối cứng với thiếu niên này rồi.

"Tiểu đệ đệ, thực lực không tồi đâu! Hôm nay ta sẽ đánh một cách nghiêm túc với ngươi."

Cửa sau do Tam Tiền thủ, đối mặt với một đội ngũ khác.

Mà Nhất Nặc thì thủ ở xung quanh bảo khố Hội đấu giá Cửu Thiên họ, Hội đấu giá Cửu Thiên của họ gần đây thu thập lấy tất cả bảo vật, toàn bộ đều ở nơi này.

Hắn đợi ở đây rất lâu, người của Đồ Thiên đạo đoàn đến rồi, dẫn đầu là đoàn trưởng của chúng.

"Đệ nhất thiếu chủ, chúng ta lại gặp mặt rồi, ngươi nghĩ ngươi có thể cản được ta sao?"

Dao động linh lực khủng bố bạo phát ra, Nhất Nặc liền giao thủ với Đồ Thiên đoàn trưởng.

"Ầm ầm ầm!" Tiến động rung trời truyền ra từ Hội đấu giá Cửu Thiên.

Không ít người quan sát trong bóng tối khẽ ngẩn ra, trận giao chiến của Đồ Thiên đại đạo đoàn và Hội đấu giá Cửu Thiên lần này đã bắt đầu, nhưng Đệ nhất thần trộm đâu rồi?

Làm thần trộm, đương nhiên ra tay là không chút động tĩnh, lúc này Sở Cửu Ca đang quan sát trong bóng tối nhất cử nhất động của cả Hội đấu giá Cửu Thiên.

A Sinh có thể dự đoán được mỗi một bước của kẻ địch, những tên Đồ Thiên đạo tặc đó không thu được chút điểm tốt nào.

Nhị Lượng đang chiến đấu với Lâm Mĩ một cách bá đạo, mê thuật Lâm Mĩ sở trưởng ở chỗ Nhị Lượng không chút tác dụng.

Tam Tiền thì đang chơi đùa với đám đạo tặc bên kia, khiến chúng không công đánh vào được.

"Binh binh binh!" Bên trong bảo khố cũng có sắp xếp người, nhưng lại không phải là đối thủ của người đó, hắn không chút dấu vết rời khỏi rồi.

"Hội đấu giá Cửu Thiên, cũng chỉ có thế mà thôi! Còn có Đệ nhất thần trộm đó, e là cũng bị dọa cho sợ không dám xuất hiện rồi! Thứ như vậy cũng dám khiêu chiến Đồ Thiên đại đạo đoàn chúng ta." Đồ Thiên đoàn trưởng nhìn bảo khố trống không bị chúng dọn sạch, phút chốc biến mất rồi.

Khóe miệng Sở Cửu Ca nhếch lên, "Đến lượt ta ra tay rồi."

Cô vốn không có ý định cướp đồ của Hội đấu giá Cửu Thiên trước đám người Đồ Thiên đạo đoàn, kiểu đó quá không có tính khiêu chiến rồi.

Cô muốn giống như lần trước, đợi Đồ Thiên đạo đoàn nghĩ rằng mình đã đắc thủ, sau đó cô lại đem bảo vật của chúng trộm trở về.

Sở Cửu Ca như ưu linh đi theo đám người Đồ Thiên đoàn trưởng, hắn không hổ là đoàn trưởng của đại đạo đoàn, cho dù đã đắc thủ thì hắn cũng không vui mừng quá mức mà quên cảnh giác, vẫn luôn rất cẩn trọng.

Lần trước người của hắn chính là thua tại điểm đó, hắn tuyệt đối không thể lại mắc phải sai lầm đó lần nữa.

Bước di chuyển của hắn rất quỷ dị, lách qua các loại ngõ ngách, đảm bảo không có ai đi theo sau hắn.

Năng lực hắn có thể bỏ lại một số người theo đuôi bình thường, nhưng muốn tránh khỏi sự theo dõi của Sở Cửu Ca người sở hữu Bất Tứ Sinh mệnh chi đồng, vẫn là chưa đủ tư cách.

Hắn đi vào một chợ đêm náo nhiệt, đèn l*иg đỏ chiếu sáng cả con phố, hắn đi vào đó, cũng không yêu cầu cô nương, chỉ kêu một vò rượu ngon, một mình ngồi đó thưởng thức.

Hưởng thụ sự yên tĩnh sau một trận kí©h thí©ɧ!

"Các vị thiếu chủ, đồ trong bảo khố chúng ta toàn bộ đều bị trộm sạch rồi!" Vào lúc đó, có người sắc mặt không tốt nói.

"Thiếu chủ, là chúng tôi thủ hộ không tốt!"

Đoàn trưởng trước mắt Nhất Nặc nói: "Hội đấu giá Cửu Thiên cũng chỉ có thế mà thôi! Sau này hễ là nơi Đồ Thiên đại đạo đoàn chúng ta hoạt động, Hội đấu giá Cửu Thiên sẽ không còn bảo vật để đấu giá."

Nhất Nặc lạnh giọng nói: "Thực lớn lối, bảo vật Hội đấu giá Cửu Thiên chúng tôi, tôi sẽ tìm trở lại, nhưng mạng của các ngươi, cũng lưu lại nơi này đi!"

Đôi mắt màu vàng kim lóe qua sát khí, khiến cho hắn ta cảm thán sự sâu không lường được của vị thiếu niên trước mắt.

"Ầm!"

Người của Đồ Thiên đạo đoàn muốn rút lui, Nhị Lượng, Tam Tiền cản lại, đuổi gϊếŧ, đêm nay không thể yên tĩnh nỗi rồi.

"Xem tình hình, là Đồ Thiên đạo đoàn đắc thủ rồi."

"Mấy năm nay Đồ Thiên đại đạo đoàn danh tiếng đang vượng, ngay đến bảo vật Hội đấu giá Cửu Thiên cũng dám trộm! Phải biết Hội đấu giá Cửu Thiên thủ vệ phi thường sâm nghiêm."

Mùi máu tanh lan ra trong không khí, chúng nói: "Nhưng lần này, Đồ Thiên đại đạo đoàn cũng phải trả giá đắt, nên biết Hội đấu giá Cửu Thiên không phải dễ đắc tội như vậy."

"Vậy thì có làm sao? Chúng thành công trộm đi nhiều bảo vật của Hội đấu giá Cửu Thiên như thế, cũng đủ chúng ăn chơi trăm năm rồi."

"Tên Đệ nhất thần trộm đó vẫn chưa thấy bóng dáng, xem ra là không dám gia nhập vào trận chiến này rồi, chỉ được cái lớn giọng mà không làm được gì cả!"

"Phụt!" Một cây lợi tiễn, đâm xuyên trái tim của tên đoàn trưởng đó.

Đoàn trưởng bị đâm xuyên tim cười nói: "Ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể gϊếŧ ta sao? Tiểu tử, ngươi quá ngây thơ rồi."

Thân hình của hắn trở thành một tàn ảnh, tan biến rồi.

Đối với việc này Nhất Nặc không hề kinh ngạc, như thể mọi thứ hắn đã dự liệu được từ sớm.

"Gϊếŧ!" Chạy mất một tên, đương nhiên những tên còn lại này sẽ không bỏ qua.

Đoàn trưởng Đồ Thiên đang uống rượu, đợi sau khi động tĩnh bên Hội đấu giá Cửu Thiên kết thúc, hắn mới đi từ trên tửu lâu xuống, đã kết thúc rồi, xem ra tên Đệ nhất thần trộm đó cũng sẽ không xuất hiện.

Đợi sau khi Đồ Thiên đoàn trưởng rời khỏi, hắn không chú ý đến một nữ tử lấy ống tay áo che mặt đứng bên cạnh cửa đang hiện lên một nụ cười, lòng bàn tay cô đang nắm lấy nhẫn không gian chứa bảo vật Đồ Thiên đoàn trưởng trộm được từ Hội đấu giá Cửu Thiên.

Người của Đồ Thiên đại đạo đoàn vẫn là xem thường cô rồi, cô mà muốn trộm thứ gì thì cũng đâu cần cứng đối cứng như chúng, thần không biết, quỷ không hay đã được đến tay rồi, dù sao nhãn lực và tốc độ tay của cô vượt xa chúng rất nhiều.

"Mỹ nhân, đêm nay bồi công tử thì thế nào?" Đệ nhất thần trộm sau khi đắc thủ, bị một tên nam tử áo trắng ôm vào lòng.