Chương 8-2

Lâm Bùi liếc mắt nhìn Nhϊếp Hội, đồng ý: "Được."

Chu Dương cười, nói: "Các cậu là trẻ con sao?"

Liễu Yên nâng cằm, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn không nói gì, lấy một viên kẹo bạc hà ra, bỏ vào miệng nhai.

Liễu Yên càng nhìn càng mê.

Lâm Bùi chưa bao giờ cảm thấy áp lực như vậy, loại áp lực này khơi dậy tính hiếu thắng của anh ta, khiến anh ta trở nên máu lửa.

Nhưng từng miếng giấy một được dính lên mặt, anh ta nghiêng người lại gần Liễu Yên, nói: "Vị hôn thê, cứu anh."

Lời này vừa nói ra.

Anh ta liền nghe thấy người đàn ông lạnh lùng kia xì một tiếng .

Lâm Bùi: ".............."

Đêm khuya.

Bàn mạt chược dẫn trở nên an tĩnh, Nhϊếp Hội dựa vào lưng ghế, hai tay đút túi quần, dang đôi chân dài ra, im lặng ngồi xuống. Hứa Điện cùng Chu Dương tựa vào quầy bar nhìn nhau. Liễu Yên vừa mới xuống lầu tiễn tên thiếu gia Lâm Bùi kia, Chu Dương ho khan nói: "Nhϊếp Soái."

Nhϊếp Hội ngước mắt lên, nói: "Hử."

Chu Dương sờ sờ mũi, suy nghĩ một chút, nói: "Cậu có cảm thấy mối quan hệ giữa chị Yên và Lâm thiếu kia là giả không?"

Nhϊếp Hội bắt chéo chân dài, nhìn Chu Dương, nói: "Cô ấy chưa nói cho cậu biết sao?"

Chu Dương lắc đầu: “Trước đây chưa từng có, cũng không biết năm nào, chị Yên đột nhiên có vị hôn phu, chính là cậu thiếu gia kia.”

Nhϊếp Hội dùng đầu ngón tay chạm vào những lá bài trên bàn, liếc nhìn đồng hồ, cô ấy đã đi xuống tiễn anh ta hơn mười phút.

Anh đứng dậy, cầm chìa khóa xe bên cạnh lên rồi nói: “Tôi đưa cô ấy về trước, hẹn gặp sau.”

"Được."

Chu Dương và Hứa Điện tiễn hắn ra cửa.

Thang máy đi xuống, Nhϊếp Hội sải bước ra khỏi cửa, một chiếc xe thể thao màu bạc đỗ cách đó không xa, Lâm Bùi ngồi trong xe ngậm điếu thuốc, xoa xoa vết đỏ trên mặt, mở cửa kính nhìn Liễu Yên, "Sao tôi cứ cảm thấy bạn cùng lớp của cô đang nhắm vào tôi thế?"

“Hai người có quan hệ bí mật gì phải không?”

Liễu Yên lật bản kế hoạch anh ta đưa cho cô, nói: “Đó là bởi vì kỹ năng của anh kém xa người khác.”

Lâm Bùi nghiến răng, đang định nói thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn từ trong sảnh đi ra, anh ta sững sờ, đối phương đút hai tay vào túi quần, thờ ơ nhìn về phía này. Người đàn ông này đúng là không thể so sánh với thiếu gia bình thường được.

Lâm Bùi rụt rè nhìn đi nơi khác, nói với Liễu Yên: "Tôi sẽ luôn giúp đỡ cô, sau này tôi sẽ không gây rắc rối nữa."

Liễu Yên thản nhiên đáp: “Được, nếu anh muốn yêu đương với ai thì nói với tôi.”

Lâm Bùi không cam lòng, nhưng vì đã hứa hẹn nên dù có quỳ cũng phải xuống nước. Anh ta nói: “Có vài người cũng dòm ngó bãi đua này, cô nên ra tay sớm một chút”.

"Được rồi đi đi."

Lâm Bùi muốn nói lại thôi, liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa, cuối cùng cũng khởi động xe lái ra ngoài. Liễu Yên xoay người cầm bản kế hoạch trên tay, Nhϊếp Hội bước xuống bậc thang, đi đến bãi đậu xe. Liễu Yên đứng ở bậc thềm chờ đợi, ngón tay mảnh khảnh kẹp đẹp thuốc, gảy gảy tàn thuốc .

Ngón tay cô trắng nõn, nhìn chiếc SUV màu đen lái tới, cô bước sang một bên, dập điếu thuốc, sau đó bước xuống bậc thang, mở cửa ngồi vào xe.

Sau khi ngồi vững, cô thắt dây an toàn rồi bật cười.

Nhϊếp Hội nhìn cô nói: "Hử?"

Liễu Yên nhìn anh, "Nhϊếp Soái, anh lộ liễu như thế rồi sao?"

"Lộ liễu cái gì?"

"Ghen."

Nhϊếp Hội siết chặt tay lái.

Hắn nhìn cô.

Liễu Yên nâng cằm nhìn anh, trong mắt mang theo nụ cười. Nhϊếp Hội nhìn cô vài giây.

Ánh mắt dời xuống, nhìn bản kế hoạch trên đùi cô.

Giọng nói của anh có chút ngập ngừng: “Anh ta làm vị hôn phu của em chưa đủ sao, còn cần em đầu tư cho sao?”