Chương 10: Hôn em đi

Sáng sớm hôm sau, Liễu Yên ăn sáng với ông Liễu rồi lái xe đến công ty. Hôm nay Liễu Diệu Tiên đến sớm hơn cô, đang nói chuyện với các giám đốc điều hành cấp cao trong văn phòng.

Liễu Yên ngồi trong phòng một lát, Quách Mẫn đã mang văn kiện cho cô ký tên. Liễu Yên nhìn sơ qua, là văn kiện kế hoạch marketing của S2.

Cô cau mày: “Xe ổn chưa? Không phải tháng sáu mới ra mắt sao?”

Quách Mẫn thấp giọng nói: " Họ nói muốn ra mắt xe concept* trước, rồi chạy quảng cáo trên mạng...... ."

*Xe concept là mẫu xe chủ yếu dùng để trưng bày với nhiều công nghệ đột phá hướng đến tương lai. Tuy nhiên, dù chúng được trang bị những công nghệ hiện đại thì rất ít bản concept được đưa vào sản xuất để thương mại hóa.

Sắc mặt Liễu Yên tối sầm, "Chúng ta đang ở vị thế nào rồi? Còn chạy quảng cáo trên mạng?"

Quách Mẫn cũng cảm thấy ý tưởng của Liễu tổng khá kỳ lạ. S1 bán chạy, chiếm lĩnh một thị phần nhất định không phải là nhờ vào hàng ngon giá tốt sao?

Liễu Yên đóng văn kiện lại nói: “Chị không ký, em kêu giám đốc marketing đến gặp chị.”

Quách Mẫn gật đầu, nhận lại văn kiện rồi đi ra ngoài. Sau bữa trưa, giám đốc marketing thoát khỏi văn phòng Liễu. Vừa bước vào văn phòng của Liễu Yên, đã bị cô mắng te tua, giám đốc marketing nhận lại văn kiện, chán nản mở cửa phòng ra.

Liễu Yên dựa vào bàn, châm một điếu thuốc nói: “Sau này nếu lại bị Liễu tổng dắt mũi đi nữa thì anh cứ trực tiếp chạy đi cho tôi”

Giám đốc marketing gật đầu, bước ra ngoài.

Một lúc sau, Liễu Diệu Tiên bên kia cũng phát hỏa, tưởng như là mắng giám đốc marketing nhưng thật chất là không hài lòng Liễu Yên. Quách Mẫn bưng cà phê bước vào, đặt lên bàn rồi nói: "Liễu tổng chắc chắn đang mắng chị."

Liễu Yên dập thuốc, bưng ly cà phê lên, nói: "Kệ đi."

Quách Mẫn ho khan, nhìn vào máy tính bảng rồi nói: "Tối nay chị ăn tối với chủ tịch Ngân hàng Trung Quốc. Nhà hàng đã được đặt trước, là ở Tháp Hoàng Tước.... ."

Liễu Yên dừng một chút, hỏi: "Buổi tối?"

Quách Mẫn gật đầu: “Dạ.”

Liễu Yên nhớ tối qua cô đã đồng ý lời mời của người đàn ông kia, cô đặt cà phê xuống, nhấc điện thoại lên hỏi: “Có thể đổi thời gian không?”

"Không được đâu, em đã hẹn với ông ấy nhiều lần rồi. Chủ tịch Lưu rất bận, nếu không nhờ Chu thiếu giật dây, tối nay có lẽ bóng của ông ấy cũng không gặp được." Nói xong, cô ấy ngập ngừng hỏi: “Tối nay chị có hẹn à?”

"Chị có hẹn với người đàn ông tuyệt vời ngày hôm qua đúng không?"

Liễu Yên mở WeChat, mỉm cười nhìn Quách Mẫn: "Đoán xem."

"Khẳng định là đúng rồi, xong đời, chị chỉ có thể hủy hẹn với anh ấy rồi."

Liễu Yên nói.

"Thật trùng hợp, anh ấy cũng muốn hủy hẹn."

Quách Mẫn: "...."

Hia người có tới có lui, không ai lỗ cả.

Bấm vào khung chat, Liễu Yên soạn tin: [Tối nay em có cuộc hẹn xã giao, không thể cùng anh ăn cơm, đổi thời gian khác đi. 】

Vai phút sau.

Bên kia trả lời.

Nhϊếp Hội: Xã giao đến mấy giờ?

A Yên: Không chắc chắn.

Nhϊếp Hội: Gửi địa chỉ cho anh.

A Yên: Tháp Hoàng Tước.

Nhϊếp Hội: Được rồi.

Liễu Yên gửi tin nhắn xong, cô kêu Quách Mẫn lấy hợp đồng.Buổi tối, 6 giờ 30, Liễu Yên đưa Quách Mẫn vào Tháp Hoàng Tước, Chủ tịch Lưu dẫn theo thư ký và trợ lý, muốn uống rượu, Liễu Yên đương nhiên không thể không tiếp.

Sau khi nhận lấy hợp đồng đưa cho thư ký, anh ta nói với Liễu Yên: “Khi về tôi sẽ xem xét chi tiết. Việc phê duyệt sẽ mất một khoảng thời gian, những thông tin này có thể không đầy đủ, thư ký sẽ liên hệ với bộ phận tài vụ của cô. Lúc đó các cô hợp tác làm theo là được."

Liễu Yên mỉm cười, cầm ly rượu lên, cười nói: "Cám ơn, chúng ta nhất định sẽ hợp tác."

"Chúng ta nâng ly đi."

"Được."

Rượu vang đỏ trộn rượu trắng, Quách Mẫn không giỏi uống rượu nên trọng trách rơi vào tay Liễu Yên, uống nhiều mà mặt không đổi tí sắc nào, khiến cho Lưu tổng có chút kinh ngạc

Ít phụ nữ nào có thể uống được như thế.

Chín giờ rưỡi tối, Liễu Yên gọi trợ lý đến đón Quách Mẫn, cô cầm một chiếc túi xách nhỏ đi ra khỏi Tháp Hoàng Tước, xoa xoa trán, gió đêm có chút lạnh, cô đứng trên bậc thềm nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đỗ cách đó không xa, vài giây sau, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn, mặc áo thun đen, quần tây, đi quân ủng bước xuống từ xa, Nhϊếp Hội đứng đó nhìn người phụ nữ đang đứng trên thềm.

Liễu Yên lắc nhẹ chiếc túi nhỏ, mỉm cười nhìn anh, nụ cười mang theo chút say sưa.

Nhϊếp Hội đi về phía cô, đi tới trước mặt cô,Liễu Yên duỗi tay, bàn tay lắc lư chiếc túi nhỏ, Nhϊếp Hội cầm lấy túi xách nhỏ của cô, ngửi được mùi rượu nồng nặc, "Uống rất nhiều sao?"

Hai tay Liễu Yên trống không, giơ tay lên nữa.

Nhϊếp Hội giơ tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên cánh tay của anh, Liễu Yên đi lên đôi giày cao gót, cười nói: “Một bình rượu trắng và hai bình rượu đỏ, trộn với nhau nhau.”

Nhϊếp Hội khẽ cau mày, dẫn cô lên xe.

“Em thường xuyên uống giống vậy sao?”

Liễu Yên : "Không thường xuyên, thỉnh thoảng thôi."

Đến xe, Nhϊếp Hội mở cửa, Liễu Yên đột nhiên câu cổ anh, Nhϊếp Hội sửng sốt, im lặng nhìn cô, Liễu Yên ngửa đầu, cười hỏi: "Mấy bức ảnh đem qua đẹp không?"

Nhϊếp Hội nheo mắt lại: “Đẹp.”

"Chu Dương, Hứa Điện đã bình luận rồi, sao anh không bình luận?" Liễu Yên cười hỏi.

Nhϊếp Hội nhìn cô không đáp.

Đầu ngón tay Liễu Yên chạm vào lông mày của anh, "Anh tức giận, không muốn bình luận à?"

Nhϊếp Hội thấp giọng hỏi: "Hôn phu của em có bình luận gì không?"

Liễu Yên mỉm cười nhún vai: "Đương nhiên."

Nói xong cô lấy điện thoại ra: "Để em cho anh xem hắn bình luận cái gì."

Cô bấm vào vòng tròn bạn bè, bấm vào bài đăng tối qua, Nhϊếp Hội đột nhiên đưa tay chặn màn hình của cô, bàn tay to lớn của anh cầm lấy điện thoại của cô, nhét vào túi quần, sau đó anh nắm cổ tay cô, nhét vào trong xe, cúi đầu kéo dây an toàn hỏi: “Ngoài uống rượu, em đã ăn gì chưa?”

Liễu Yên thực ra có chút say, cô dựa lưng vào ghế, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cô cười nói: “Lúc đầu có ăn một chút mới uống.”

"New Dream S2 sắp được ra mắt. Công ty cần tiền để nên em đã nộp đơn xin vay vốn với Ngân hàng Trung Quốc. Mấy công ty nước ngoài chết tiệt đó luôn thích ép thanh toán. Khoản thanh toán năm ngoái năm nay vẫn chưa giải quyết xong. Trong tài khoản không có tiền mặt nên em chỉ có thể đi vay--"

Nhϊếp Hội ngước mắt nhìn cô: "Có mệt không?"

Liễu Yên : “Hôn em đi, em sẽ không thấy mệt nữa.”

Ánh mắt Nhϊếp Hội dừng lại.

Anh nhìn đi nơi khác, rời khỏi xe, đóng sầm cửa lại. Liễu Yên nghe thấy tiếng động, bắt chéo chân dài, quay đầu nhìn anh ngồi vào ghế lái.

Nhϊếp Hội khởi động xe.

Liễu Yên tặc lưỡi, cười lớn, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô nói: “Nhϊếp Hội, chúng ta hát đi.”

Nhϊếp Hội hỏi: “Hát cái gì?”

"Cái gì cũng được"

"Khi một người phụ nữ và một người đàn ông chưa trở thành người yêu của nhau, không hôn tất nhiên không có kết quả.Không có tình cảm sao có thể yêu nhau được? Tất cả chỉ là che đậy thôi....."*Lời bài hát

Gió đêm thổi man mát. Liễu Yên nhắm mắt, ngân nga khe khẽ. Cô có giọng hát rất hay. Xe chạy về phía tiệm xăm, sự sôi động của "Phố tình nhân" về đêm càng thêm ấm áp. Khi xe chạy vào con hẻm, ánh sáng xung quanh chợt mờ đi.

Cửa sổ xe đóng lại.

Không có gió, Liễu Yên chuẩn bị mở mắt, một bàn tay mảnh khảnh từ bên cạnh vươn ra, nhéo cằm cô, quay mặt cô qua đây.

Liễu Yên sửng sốt, lông mi khẽ, cô ngước mắt lên. Trong bóng tối, đôi mắt Nhϊếp Hội sâu như mực, trầm giọng hỏi: “Tôi nên hôn em với tư cách gì?”

Liễu Yên nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Anh nghĩ sao?"

Nhϊếp Hội rũ mắt xuống, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, hỏi: "Em nghĩ sao?"

Liễu Yên mỉm cười, sau đó cô rời mắt đi và mỉm cười. Nhϊếp Hội quay mặt cô trở về, nâng cằm, môi mỏng hôn vào giữa đôi lông mày cô.

Đôi mắt Liễu Yên rũ xuống, lông mi khẽ run lên. Cô im lặng nhắm mắt lại.

Nụ hôn này.

Thật lâu.

Trong xe thật yên tĩnh.

Cho đến khi ngoài xe có tiếng động, cách xe rất gần, hai người di chuyển ra xa một chút, nhìn ra ngoài, thấy rất nhiều người đang tụ tập trong ngõ, nhìn lên trên, trên lầu 3 một tòa nhà, có một người đang nằm trên bậu cửa sổ nắm một đứa trẻ đang run rẩy.

Đứa trẻ khóc lớn, vùng vẫy sợ hãi, thân mình đung đưa không ngừng, càng làm tăng thêm nỗi sợ của cha mẹ.

Liễu Yên "Nhϊếp Soái"

Vừa nói, Nhϊếp Hội mở cửa xe bước ra ngoài. Thân hình cao lớn đi vào con hẻm, Liễu Yên cũng mở cửa xe đi ra ngoài, cô đi tìm điện thoại di động nhưng không thấy mới nhớ ra Nhϊếp Hội đang giữ, trong hẻm gió thổi mạnh. Liễu Yên xoa xoa tay rồi giẫm lên giày cao gót theo sau.

Cô tóm lấy nhân viên của tiệm xăm lá liễu và nói: "Gọi 110."

“Đã gọi rồi.”

Nhϊếp Hội cũng túm lấy nhân viên của tiệm xăm lá liễu hỏi: “Trong tiệm có nệm không?”

Nhân viên dừng lại và trả lời: "Có."

"Vào trong lấy nó đi."

Thế là một đám người xông vào tiệm xăm lấy tấm nệm. Nhϊếp Hội ngẩng đầu lên nói với người mẹ đang khóc: "Bình tĩnh, đừng khóc, nắm chặt cậu bé một xíu, nhịn một lát."

Người mẹ nghe vậy liền cố gắng không khóc, nhưng đứa trẻ lại khóc, Nhϊếp Hội nhìn Liễu Yên nói: "Sau khi di chuyển nệm ra, đặt nó vào đây, anh đi lên lầu."

Liễu Yên gật đầu.

Nhϊếp Hội xoay người đi lên lầu.

Sau khi tấm đệm được lấy ra, Liễu Yên chỉ đạo nhân viên trong cửa hàng đặt đúng chỗ, sau khi đặt xong, mọi người yên tâm hơn chút, tiếng bàn tán cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.

Liễu Yên ngẩng đầu lên.

Một lúc sau, ngoài cửa sổ xuất hiện một người đàn ông cao lớn, cánh tay thon dài mạnh mẽ của anh nắm lấy cánh tay của đứa bé, ôm đứa bé lên.

Mọi người lập tức reo hò, thở phào nhẹ nhõm.

"Soái ca thật tuyệt vời."

"Anh hùng."

"Anh ấy là người bình tĩnh nhất, tôi cảm thấy mẹ không thể giữ được mấy giây, nếu không có anh ấy thì mẹ đã buông tay rồi."

Nhân viên tiệm xăm đến gần Liễu Yên và hỏi: "Chị Yên, đó có phải là Nhϊếp Soái không?"

Liễu Yên khoanh tay, khóe môi mỉm cười nói: "Đúng vậy."

"Nhϊếp Soái của chúng ta thật đẹp trai"

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân, Liễu Yên ngẩng đầu, một người đàn ông đứng trong bóng tối nhìn cô, quay đầu lại nói với nhân viên tiệm xăm: “Đem nệm đi.”

"Được."

Mọi người đem tấm nệm vào lại. Nhϊếp Hội đi ra, Liễu Yên đi về phía trước, đi vào hành lang, giơ tay chỉnh lại cổ áo anh, ngẩng đầu nói: "Sao anh giỏi thế? Chỉ cần 3 bước là cứu được một sinh mạng rồi."

Ánh mắt Nhϊếp Hội lại tối thêm vài phần.

Hồi lâu.

Anh hỏi: “Em có đói không?”

"Có chút."

"Ăn gì?"

"Sủi cảo anh làm."

Nhϊếp Hội nhìn cô mấy giây, nói: "Được."