Chương 12-1

Cúp máy, Lâm Bùi quay đầu nhìn Nhϊếp Hội, chỉ thấy người đàn ông cúi đầu xuống, không rõ vẻ mặt gì, anh ta vội vàng bước xuống bậc thang, trèo qua lan can, ra khỏi đường đua.

Anh ta tựa vào lan can, lấy điện thoại di động ra soạn tin nhắn.

Lâm Bùi: Bạn cùng lớp của cô đang đến thăm.

Liễu Yên: Hả? Ai?

Lâm Bùi: Người mái tóc ngắn.

Liễu Yên: Ồ——

Lâm Bùi: Cô còn ồ, mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không bình thường. Hắn đang thử tôi, xem cô với tôi là thật hay giả kìa.

Lâm Bùi: Liễu Yên, cô tồi thật.

Liễu Yên gửi tin nhắn thoại, cười khúc khích: “Còn nhìn ra anh ấy đang thử cậu, cậu cũng không ngốc lắm.”

Lâm Bùi tức giận.

Chu Dương nhìn thấy Lâm Bùi rời khỏi đường đua, liếc nhìn hàng ghế thứ ba, dừng lại, quay người đi lên bậc thang, trở lại khán đài, khi đến gần, thấy Nhϊếp Hội khoanh tay không biết đang nghĩ gì. Chu Dương nhướng mày, móc một bao thuốc lá trong túi ra đưa cho Nhϊếp Hội.

Nhϊếp Hội nghiêng đầu nhìn, giơ tay đẩy ra.

Chu Dương tự lấy một điếu, đưa lên môi, châm lửa: "Kết quả thế nào?"

"Giả"

Chu Dương sửng sốt: "Sao cậu biết được?"

Nhϊếp Hội: "Sơ hở."

Chu Dương cười nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao? Sao cậu lại ũ rũ thế này?"

Thanh âm Nhϊếp Hội đều đều, "Là giả, thì sao?"

Chu Dương ngưng lại.

Khá lâu.

Anh hiểu.

Nếu là giả, thì sao?

Nếu là giả, họ không có kết quả.

Nhưng Lâm Bùi vẫn là vị hôn phu của cô.

Bíp..bíp.

Điện thoại của Nhϊếp Hội vang lên.

Anh lấy nó ra.

A Yên: Tối nay em muốn ăn sủi cảo.

Nhϊếp Hội im lặng vài giây. Soạn tin nhắn: Được.

Chu Dương đứng ở một bên, dù không cố tình, hắn vẫn vô tình nhìn thấy. Nhϊếp Soái không thể từ chối A Yên, hắn thở dài. Nhϊếp Hội cất điện thoại, đứng dậy nói: “Đi về thôi.”

Chu Dương: "Được."

Hai dáng người cao lớn rời khỏi đường đua. Trở lại khu dân cư, Nhϊếp Hội xuống xe, xắn tay áo đi chợ mua rau.

Năm giờ rưỡi chiều, mặt trời lặn ánh nắng chiếu vào nhà. Nhϊếp Hội đứng bên bàn bếp làm sủi cảo. Cửa mở ra, Liễu Yên mặc vest lịch sự bước vào.

Nhϊếp Hội: “Đóng cửa lại.”

Liễu Yên dùng tay đóng cửa lại, đặt chìa khóa xe và túi xách lên tủ, sau đó cô dựa vào tủ, khoanh tay nhìn anh.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần đen, vai rộng eo hẹp, cổ áo hơi hở, dáng vẻ nghiêm nghị.

Liễu Yên nhìn một hồi, đi tới, chắp hai tay sau lưng nhìn quanh: “Nhân gì vậy?”

“Nấm tươi và thịt lợn.” Giọng nói trầm vang lên trên đầu cô, Liễu Yên gật đầu, “Em thích nhân đó.”

Cô gật đầu, tóc hơi xõa xuống, đôi bông tai bạc đung đưa. Nhϊếp Hội cụp mắt nói: "Buộc tóc lên, đừng để bị dính."

Liễu Yên nghe vậy, nghiêng đầu cười nói: "Anh buột lên giúp em đi."

Ánh mắt Nhϊếp Hội từ sủi cảo chuyển lên trên mặt cô, im lặng vài giây, nói: "Tay anh dính đầy bột mì, em tự buột được không?"

Liễu Yên cười nói: "Không được."

Nhϊếp Hội nhìn vào mắt cô.

Trong đầu hiện lên câu "Yên Nhi" Lâm Bùi nói lúc nãy

Anh quay đầu đi chỗ khác, định gói xong chiếc sủi cảo trên tay trước. Liễu Yên không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn anh. Đuôi tóc rơi rải rác trên bột mì. Nhϊếp Hội nhíu mày, lau tay lên khăn tay bên cạnh rồi dùng cổ tay vén tóc cô lên, trầm giọng nói: “Đứng yên.”

Mái tóc gợn sóng của Liễu Yên bị anh vén lên, cô cười lớn, bước tới hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Nhϊếp Hội choáng váng.

Anh đưa mắt nhìn xuống, Liễu Yên nhìn anh chăm chú, sau đó vòng tay qua cổ anh. Nhϊếp Hội theo phản xạ ôm lưng cô.

Định kéo ra.

Liễu Yên hừ một tiếng, động tác của anh liền dừng lại

Vài giây sau.

Anh dùng ngón tay nhéo cằm cô, cúi đầu ngậm môi cô, tay còn lại ôm cổ cô, đầu lưỡi đi vào trong, câu đầu lưỡi cô, không cô thoát ra.

Liễu Yên run lên, eo tựa vào bàn, anh hôn cô mãnh liệt. Hoàng hôn chiếu lên chiếc bàn vuông nhỏ, những tia nắng vàng rơi vào hai người đang hôn nhau, như một bức tranh. Liễu Yên a một tiếng, cho anh thêm thuận tiện.

Đôi mắt long lanh đầy nước, cô hé mở mắt, dùng ngón tay mở cổ áo anh.

Nhϊếp Hội bế cô lên bàn, lòng bàn tay đặt lên mặt cô, dịch ra một chút, hơi thở có chút nặng nề, môi mỏng dán chặt vào tai cô.

Nắm lấy bàn tay quậy phá của cô.

Hô hấp Liễu Yên có chút loạn, cô dựa vào ngực anh, nghiêng đầu, "Sao anh không tiếp tục? Hử?"

Nhϊếp Hội không tra lời, chỉ kéo tay cô xuống. Liễu Yên hừ một tiếng: "Hỗn đản."

Một phút sau.

Liễu Yên đứng cạnh bàn, vỗ nhẹ chiếc áo khoác dính đầy bột mì, tóc rối bù, lông mày ủ rũ. Nhϊếp Hội nhìn cô rồi đi vào phòng tắm rửa sạch bột trên tay. Bước ra, anh mở ngăn kéo lấy ra một chiếc dây buộc tóc rồi đi về phía cô.

Đứng sau vén tóc cô lên.

Liễu Yên thấy đồ buột tóc này rất quen.

Cô hỏi: "Của em?"

Nhϊếp: "Ừ."

Liễu Yên cười.

Anh tùy ý buộc đuôi ngựa thấp, Nhϊếp Hội rót một cốc nước ấm, đặt lên bàn, nói: “Uống nước.”

Liễu Yên mỉm cười bước tới, ngồi trên ghế sofa, uống một ít nước. Nhϊếp Hội đi trở lại bàn ăn, cúi đầu cài lại cúc áo sơ mi, tiếp tục làm sủi cảo.

Hai mươi phút sau.

Sủi cảo đã ra nồi.

Liễu Yên ngồi xuống bàn ăn, nói: “Em muốn uống rượu.”

Nhϊếp Hội trộn nước sốt, nói: "Anh không mua."

Liễu Yên: "Vậy đi mua đi."

Nhϊếp Hội ngước mắt nhìn cô: "Không uống rượu."

Liễu Yên: “Sợ em uống say, trinh tiết của anh không giữ được nữa?”

Nhϊếp Hạo hơi nheo mắt lại: "Ai không giữ được?"

Liễu Yên cười, chống cằm nói: "Anh có từng nghĩ đến em chưa?"

Suy nghĩ này...

Nhϊếp Hội dùng đũa gắp một cái sủi cảo nóng hổi đưa lên môi cô: "Ăn đi."

Liễu Yên dừng lại, mở miệng, khẽ cau mày, cắn một miếng, hơi nóng nhưng hương vị vẫn rất tuyệt.

Ăn xong sủi cảo, còn chưa đến bảy giờ tối.

Điện thoại của Liễu Yên vang lên, là ở nhà gọi. Cô liếc nhìn người đàn ông trong bếp rồi đi ra ban công nghe máy. Dì Trần cười hỏi: “Khi nào con mới về?”

Liễu Yên nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài rồi nói: "Trở về ngay. Ông nội đâu?"

"Đang đợi con."

"Được."

Sau khi cúp máy, Liễu Yên mở cửa ban công, Nhϊếp Hội vừa lúc từ trong bếp đi ra, Liễu Yên nói: “Em về trước.”

Nhϊếp Hội: "Được."

Anh bước đến ghế sofa, nhặt chiếc áo khoác của cô lên. Liễu Yên đi về phía cửa, cầm lấy chiếc túi xách và chìa khóa, mở cửa, lại là một buổi tối, lại là hàng lang tối tăm loang lổ, Liễu Yên lại dừng lại, đút hai tay vào túi quần rồi quay người lại. .