Chương 14-2

Quách Mẫn gật đầu.

Tiếp đó, cô thực sự rất bận rộn, nhiều người khuyên cô ấy nên nghĩ đến tình hình chung, nhưng Liễu Yên vẫn kiên trì đến cùng, Liễu Diệu Tiên nhăn nhó, ép Liễu Tuấn Bân đến trước mặt Liễu Yên.

Ông ta nói: “Nhìn cho rõ, nó là anh họ của cô. Nó sẽ chịu mọi chuyện trước truyền thông. Sau này, mỗi khi nó dính líu đến xe của tập đoàn, xe sẽ rất khó bán, cô thật sự tuyệt tình vậy à"

Liễu Yên cắn điếu thuốc, đôi mắt xinh đẹp rơi lên trên mặt Liễu Tuấn Bân, cười khúc khích: "Chú, ai tuyệt tình như thế? Là ai tự cắt tương lai của mình?"

Liễu Tuấn Bân oán hận nhìn Liễu Yên.

Sắc mặt Liễu Diệu Tiên rất khó coi, nói: "Liễu Yên, con người không phải lúc nào cũng luôn đúng, anh họ của con nhất thời bị quỷ ám thôi....."

"Chú, đây là công ty, chú là ông chủ, chú mặc kệ công ty mình sao?"

Sắc mặt Liễu Diệu Tiên xịt keo cứng ngắc, cổ họng nghẹn lại..

Liễu Yên lại nhìn Liễu Tuấn Bân nói: "Không cách chức của anh là may rồi, anh họ."

Sắc mặt Liễu Tuấn Bân càng khó coi. Liễu Diệu Tiên nghiến răng nhìn Liễu Yên. Ông đẩy con trai mình, quay người bỏ đi.

Vừa đi ra ngoài, Quách Mẫn lập tức đóng cửa văn phòng lại. Liễu Yên châm một điếu thuốc, tâm tình có chút bực bội, Quách Mẫn nhìn thoáng qua bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

Tuy Liễu Yên quan hệ rộng rãi, cũng rất quyền lực, dù không có Liễu thị nhưng trong tay cô vẫn có rất nhiều tài sản riêng. Tuy nhiên, cha mẹ cô đều mất sớm, sức khỏe cựu chủ tịch Liễu thị, ông nội cô cũng không còn khỏe mạnh, chỉ có cô là chỗ dựa duy nhất. Bên ngoài không tính, bên trong cũng không làm cô yên tâm.

Quách Mẫn đi tới, giơ nắm đấm nhỏ lên nói: "Chị Yên, em xoa bóp cho chị nhé. Em mới học."

Liễu Yên kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, nhìn cô, mỉm cười nhẹ xoay người để cho nắm đấm của Quách Mẫn đấm xuống, lúc này điện thoại di động của Liễu Yên cũng vang lên, người gọi đến là Hứa Điện.

Liễu Yên nhướng mày nói: "Hứa thiếu gia."

Giọng Hứa Điện lạnh lùng: “Kịch bản phim cậu sản xuất gần như đã hoàn thành, diễn viên cũng đã có sẵn, diễn viên chính cần phải nghiên cứu một thời gian. Cậu, nhà sản xuất, có muốn qua đó thư giãn không?”

Liễu Yên dừng một chút, cười hỏi: "Nghiên cứu ở đâu? Thư giãn ở đâu?"

"Quân khu Lê Đông." Hứa Điện mỉm cười nói. Liễu Yên nghe vậy cũng cười, sau đó nói: "Cảm ơn Hứa thiếu gia."

"Sao cậu lại khách sáo thế? Vậy cúp nhe. Khi nào cậu muốn đi thì nhắn tin cho tôi, tôi cho người tới đón."

"Được."

Quách Mẫn từ phía sau hỏi: "Đây là bộ phim đầu tư lần trước sao? Cố Viêm làm diễn viên chính sao? OMG."

Liễu Yên đặt điện thoại di động xuống, thở dài, đó là tác phẩm tưởng nhớ một vị anh hùng, cũng là bộ phim đầu tiên cô đầu tư, tất cả đều nhờ công ty của Hứa Điện nên mới suôn sẻ như vậy, Quách Mẫn có chút hưng phấn nói: "Vậy chị có thể đi nghỉ ngơi đi, Liễu Tổng của chúng ta dù sao cũng nhất định phải xử lý những hàng còn lại, cứ giao cho hắn."

Liễu Yên cười nói: "Được."

Hảo.

Quân khu Lê Đông.

Ngày khởi hành, trời bắt đầu mưa liên tục, thời tiết ẩm ướt và lạnh lẽo. Hai chiếc xe công vụ màu đen dừng ở cửa, Liễu Yên cúi người đi giày cao gót bước vào xe, tay cầm một chiếc ô trong suốt, Quách Mẫn nhanh chóng đưa cho cô một tách cà phê, ngồi ở ghế sau là Cố Viêm, nam diễn viên chính.

Cố Viêm mỉm cười chào Liễu Yên.

Lưu Yên cười mở cốc cà phê, nhìn hắn: “Anh ăn sáng chưa?”

Cố Viêm: "Ăn rồi."

Liễu Yên gật đầu khởi động xe, cô tựa lưng vào ghế uống cà phê, đạo diễn ngồi ở ghế phụ cũng mỉm cười chào Liễu Yên nói: “Hứa tổng nói chị đi thư giãn đầu óc, nhưng trong quân khu không có gì để thư giãn, tôi cứ sợ chị sẽ thấy nhàm chán.”

Liễu Yên nở nụ cười, "Thư giãn chính là rời khỏi nơi anh chán sống, đi đến nơi người khác chán sống, anh không cần quá để ý tới tôi, tôi có thể tự đi tìm niềm vui."

Đạo diễn nghe vậy, mỉm cười, nhẹ nhõm.

Quãng đường đi không xa, càng đi cây cối càng xanh tốt, có thể nhìn thấy núi và biển, không khí trong lành hơn rất nhiều.

Khi mọi người đến Quân khu Lê Đông, trời vẫn đang mưa. Thủ tục nhập cảnh rất rườm rà, mọi người bị kiểm tra, kiểm tra vali rất nhiều lần.

Cũng may Liễu Yên chỉ mang theo một bộ quần áo đơn giản để thay.

Xe đã được cho đi vào, trong ngày mưa này, tiếng huấn luyện vẫn vang lên từ cách đó không xa, thậm chí còn có chút tiếng súng/đại bác.

Quách Mẫn hoảng sợ.

Liễu Yên vỗ vỗ vai cô nói: “Lát nữa em có thể theo xe về.”

Quách Mẫn: "Dạ."

Sau đó một nhóm người xuống xe, phó đạo diễn tên Hoàng Vân, quen biết Liễu Yên. Hai người xuống xe gặp nhau nói chuyện một lúc. Ba diễn viên còn lại và biên kịch cũng bước xuống xe, sau đó lính hậu cần tới dẫn đường họ.

Cả nhóm theo sau, Liễu Yên và Hoàng Vân đi phía sau. Hoàng Vân nắm tay Liễu Yên, cười nói: "Con gái chị rất thích bộ lego em gửi lúc trước. Ngày nào nó cũng nhớ chị Yên."

Liễu Yên mỉm cười.

Đột nhiên từ bên kia truyền đến một âm thanh cực lớn, một tiếng nổ, Hoàng Vân a một tiếng, Liễu Yên lảo đảo. Giây tiếp theo, một cơn đau thấu tim tràn tới. Hoàng Vân nhìn thấy, hỏi: "Sao thế em?"

Liễu Yên hít một hơi, đôi giày cao gót cô mặc hôm nay khá cao.

"Ôi trời." Hoàng Vân liếc nhìn nơi ở còn cách đó rất xa và nhóm người đi phía trước, cô ấy nhanh chóng đỡ Liễu Yên ngồi xuống băng ghế, khoanh tay định hét lên thì Liễu Yên kéo tay cô ấy xuống: "Không sao đâu, đừng làm ồn, em sẽ đợi, kêu người qua giúp đi."

Hoàng Vân chỉ có thể gật đầu.

Lúc này, mưa dường như lại càng ngày càng nặng hạt, cách đó không xa, một nhóm người mặc quân phục huấn luyện chiến đấu trong mưa đi về phía hậu cần, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, tay cầm mũ quân đội, trên tay còn có vài vết xám đen trên khuôn mặt, bước đi vội vã, đôi lông mày sắc sảo và đường quai hàm rõ ràng.

Đột nhiên.

Anh dừng lại một chút, nhìn sang.

Qua cơn mưa.

Thấy một người phụ nữ đang ngồi trên một băng ghế. Các đồng đội phía sau đều dừng lại, Chu Vũ Cường lau nước trên mặt nói: "Đội trưởng, anh nhìn cái gì vậy?"

Lời còn chưa dứt, Nhϊếp Hội đã đi tới trước mặt Liễu Yên.

Cơn mưa rơi nhẹ trên trán anh.

Liễu Yên ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không nói gì, thậm chí còn có chút lạnh lùng.

Hồi lâu.

Anh hỏi: “Chân em bị trẹo à?”

Liễu Yên không phản ứng, cô duỗi đôi chân dài của mình, nhẹ nhàng đặt đôi chân còn lại lên trên chân bị thương.

Thấy cô không trả lời, Nhϊếp Hội quỳ một chân xuống, đưa tay đỡ lấy mắt cá chân cô.

Liễu Yên bỗng nhiên co rúm lại, Nhϊếp Hội siết chặt tay, kéo hai chân cô lại.

Anh nghiêng đầu nhìn cô.

"Anh đưa em đến phòng y tế."