Chương 16-1: Anh đang dỗ tôi sao?

Chị Yên đang giận nên xưng hô sẽ khác xíu, hết giận mới đổi nha.

------------------------------------------------------------------------

Mới tắm xong, tóc Liễu Yên bồng bềnh, khi anh kéo ra, tóc cô bay bay đẹp đến mê người.

Cô mím môi, dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Tôi không phải y tá, tôi đi cùng anh, không giúp anh thay thuốc được."

Nhϊếp Hội nheo mắt nhìn cô.

Liễu Yên cũng nhìn anh, nói: "Để người khác đi cùng....."

Cô chưa nói xong thì người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô, kéo lại gần, sau đó anh dứt khoác cúi người đặt bàn tay to lớn của mình lên eo cô.

Đây là muốn ôm ngang lên.

Liễu Yên sửng sốt, lập tức dùng sức đẩy anh: "Không cần, chân tôi không sao, ở đây nhiều người lắm."

Cô đẩy vai anh, động tác của Nhϊếp Hội dừng lại, cô nửa nằm nửa người trên cánh tay anh, hơi thở của hai người hòa vào nhau, anh cụp mắt xuống, kiên định nhìn vào mắt cô.

“Em có đi không?” anh hỏi.

Đôi môi đỏ mọng của Liễu Yên mím lại, trong mắt có chút không cam lòng. Cô biết lúc này có rất nhiều người chú ý đến nơi này, nếu nơi này không gần căng tin như vậy, nếu không thì cô sẽ cắn anh.

Cô nhẹ nhàng nói, có chút mỉa mai: "Đi thôi. Nhϊếp Soái buộc tôi phải đi, tôi đành phải đi thôi."

Nhϊếp Hội nhìn cô, buông cô ra.

Anh nắm lấy cổ tay cô, đi đến tòa nhà bên cạnh, Liễu Yên đi bên cạnh anh một cách miễn cưỡng. Quách Tú Anh, người lúc đầu kêu anh đi, đứng đó cầm lọ thuốc, hốc mắt ươn ướt. Lẽ ra cô phải nhận ra điều này khi ở bệnh viện quân y.

Cô ấy thậm chí còn thêm WeChat của Liễu Yên để hỏi cách đuổi theo Nhϊếp Hội.

Và Liễu Yên đã trả lời cái gì.

Anh sẽ không chủ động, kể cả trên giường

Bao gồm cả giường.

Bạn cùng lớp bình thường liệu sẽ biết những chuyện đó không? Sẽ không.

Nhϊếp Hội có lẽ lo lắng ánh nhìn của người khác, sau khi rời khỏi tòa nhà, anh buông Liễu Yên ra. Liễu Yên thu tay lại, đưa tay xoa xoa cổ tay. Nhϊếp Hội quay đầu nhìn cổ tay cô: "Anh có làm em bị thương không?Đưa đây anh xem cho."

Liễu Yên thả tay ra, không cho anh xem, cô đút vào túi quần, thờ ơ nhìn anh.

Nhϊếp Hội nhìn vào mắt cô vài giây rồi quay đi. Rất nhanh, anh bước lên bậc thang mở cửa phòng y tế, Liễu Yên cũng không đi vào, nói: “Tôi đi hút thuốc.”

Nhϊếp Hội: "Vào đi."

Liễu Yên nghe vậy, nheo mắt lại, cuối cùng tặc lưỡi, đi theo vào. Bác sĩ Tiền đang ngồi, ngước mắt lên thấy một người phụ nữ đi sau Nhϊếp Hội, hắn sửng sốt một lát, nhanh chóng đứng dậy nói: “Đội trưởng Nhϊếp, ngồi xuống, vén quần áo lên, để tôi xem vết thương."

Nhϊếp Hội ngồi xuống, anh vẫn đang mặc bộ quân phục huấn luyện, cởi chiếc áo ngoài vén quần xuống để lộ ra vòng eo săn chắc. Bác sĩ Tiền cúi người nhìn vết thương, cẩn thận gỡ bỏ lớp băng gạc trên lưng anh, nói: “May mắn là cấp bậc huấn luyện hôm nay không quá cao, tôi thấy thịt non rồi, không phải vấn đề gì lớn, thay thêm 3 lần thuốc là ổn, nhưng trong thời gian này phải chú ý nhé."

Nhϊếp Hội:"Ừm".

Nhưng Liễu Yên không đi tới, thay vào đó cô khoanh tay dựa vào một chiếc tủ cách đó không xa. Chiếc tủ này hẳn là dành tặng cho Quách Tú Anh. Trên đó còn có mấy tờ giấy ghi chú có chữ viết đẹp đẽ của cô ấy.

Bác sĩ Tiền xoay người lấy thuốc cùng băng gạc, đang định thay cho Nhϊếp Hội thì Nhϊếp Hội nói: "Bác sĩ Tiền, để tôi tự làm."

Bác sĩ Tiền ngạc nhiên, nói: "Nhưng thuốc này, cần có người giúp mới thay được....."

Trước khi nói xong, ông ấy dường như nhớ đến một người khác trong phòng y tế, Bác sĩ Tiền trong người không có tế bào lãng mạn, nhưng cũng may ông ấy nhanh chóng hiểu được.

Ông đưa thuốc cho Nhϊếp Hội nói: “Được rồi, cậu tự làm đi, tôi có việc phải làm, tôi ra ngoài một lát, nếu tôi trở về cậu vẫn chưa xong thì tôi sẽ đích thân quấn băng gạc cho cậu."

Nhϊếp Hội: "Được, vất vả rồi."

Bác sĩ Tiền quay người, cầm lấy điện thoại di động và một cuốn tạp chí y tế rồi đi về phía cửa. Bác sĩ Tiền cũng trạc tuổi cha mẹ Liễu Yên, hơn nữa bác sĩ quân y, dáng người đáng kính.Liễu Yên thu lại vẻ lười biếng, đứng thẳng dậy, mỉm cười chào bác sĩ Tiền.

Bác sĩ Tiền gật đầu, chỉnh lại kính, bước ra ngoài, nghĩ ngợi rồi đóng cửa lại.

Phòng y tế yên tĩnh một lát, chỉ có hai cửa sổ mở có thể nhìn thấy cánh đồng rộng lớn bên ngoài và hàng cây dẫn lên núi, có phần trống trải.

Trời tối dần, đèn sáng hơn. Liễu Yên quay lại nhìn người đàn ông cao lớn. Nhϊếp Hội cũng quay đầu lại, ngước mắt lên nói: "Lại đây."

Liễu Yên buông cánh tay đang ôm xuống, đi về phía anh, vì anh đang ngồi nên Liễu Yên chỉ có đứng thẳng trước mặt anh, cụp mắt xuống, khoanh tay lại cúi đầu nhìn anh.

Nhϊếp Hội ngước mắt lên: "Em có hiểu lầm gì không?"

Mái tóc của Liễu Yên xõa xuống, che đi một chút ánh sáng. Cô nhún vai nói: "Có vẻ như không phải là hiểu lầm."

Nhϊếp Hội: "Em hiểu lầm."

Liễu Yên nhướng mày.

Nhϊếp Hội: “Anh và Quách Tú Anh không có quan hệ gì, cô ấy đến quân khu không phải vì anh, càng không phải tiểu tình nhân của anh.”

Liễu Yên tặc lưỡi nói: "Nhϊếp Soái, anh đang nói với ai vậy?"

Nhϊếp Hội trầm mặc mấy giây mới nói: "Chỉ là mộng tưởng của ông nội thôi."

Liễu Yên khựng lại, đột nhiên tỉnh táo, hơn nữa, vì anh mà đến quân khu hay anh mang đến quân khu, có gì khác nhau?

Đã lâu rồi cô không có tâm trạng này.

Thấy cô im lặng, Nhϊếp Hội giơ tay lên nắm lấy cổ tay cô, kéo lại gần anh: "Đừng tức giận, nhé?"

Liễu Yên buông tay anh ra, nhìn vào mắt người đàn ông, mỉm cười: “Anh đang dỗ dành tôi à?”

Nhϊếp Hội thấp giọng nói: "Muốn anh dỗ em thế nào?"

Liễu Yên nhướng mày.

Không nhúng nhích.

Nhϊếp Hội dùng sức kéo cô lại, sau đó giữ cằm, chặn môi cô. Liễu Yên tiến về phía trước hai bước, anh đè lên eo cô, Liễu Yên trực tiếp ngồi lên đùi anh. Mái tóc của cô đột nhiên xõa ra trên vai hai người, đầu lưỡi của Nhϊếp Hội thâm nhập, khuấy động bên trong.

Bởi vì động tác của anh, một bên vai của Liễu Yên hơi cong, đầu cô cúi thấp, chỉ có thể nghe thấy tiếng môi và răng chạm vào nhau. Im lặng hồi lâu, Liễu Yên mở mắt ra, Nhϊếp Hội kiên định nhìn cô, sau đó lại lấp kín đôi môi đỏ mọng của cô lại, cắn môi cô đỏ bừng.

Gió từ bên ngoài thổi vào làm những trang giấy trên bàn bay tung.

Nhϊếp Hội dùng đầu ngón tay lau khóe môi cô, trầm giọng nói: "Em thấy đỡ hơn chưa?"

Liễu Yên một tay vòng cổ anh, cúi đầu cố ý hỏi: "Nụ hôn của anh là thuốc giải à?"

Đôi mắt Nhϊếp Hội thâm trầm, đầu ngón tay ấn qua lại trên môi cô, nói: "Anh không nghĩ vậy, anh chỉ muốn em được hạnh phúc."

Liễu Yên nghe vậy, mỉm cười, ôm anh chặt hơn, nhỏ giọng nói: “Vậy anh có muốn không?”

Nhϊếp Hội dừng lại.

Hồi lâu.

Anh vén mái tóc cô ra sau tai, nói: “Anh nhắc lại cho em biết, anh không liên quan gì đến Quách Tú Anh.”

Liễu Yên nhướng mày.

“Được rồi, anh đã nói nhiều lần rồi.”

Nhϊếp Hội ngẩng đầu nhìn cô.

Liễu Yên tặc lưỡi, đứng dậy khỏi người anh, chỉnh lại quần áo, sau đó cầm bình thuốc lên, ngồi bên cạnh anh nói: “Em bôi thuốc cho anh, quay người lại.”

Nghe xong, Nhϊếp Hội hơi nghiêng người, đặt hai tay lên đầu gối. Bởi vì hành động vừa rồi, quần áo lại tụt xuống, chỉ để lại vòng eo mơ hồ. Liễu Yên vén vạt áo anh lên, nhìn thấy vết thương cuối cùng đã lành lại, da thịt non đã mọc lại nhưng không thể tránh khỏi vẫn còn lưu lại sẹo.