Chương 17: Sợ em chán

Khi hai người hôn nhau không rời, giọng của Chu Vũ Cường với những người khác đột nhiên vang lên trên hàng lang: "Đội trưởng đâu?"

"Tôi không biết."

"Hiếm khi đội trưởng được nghĩ, rủ anh chơi bài với chúng ta đi."

"Hình như cơm nước xong, anh ấy đi về hướng này....."

Âm thanh đó ở ngay hành lang đằng kia. Liễu Yên ngồi trên đùi Nhϊếp Hội, ôm lấy cổ anh, môi ướt đẫm, cho dù bây giờ cô rời đi, trăm miệng cũng giải thích nổi với họ. Nhϊếp Hội ấn eo cô, áp môi lên môi cô, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đi nhầm chỗ rồi.”

Liễu Yên chớp chớp mắt: "Nhầm cái gì?"

"Nhầm hành lang."

Liễu Yên dừng lại, cẩn thận lắng nghe, nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên phải, cô vén tóc lên, ôm chặt anh, rúc vào vai anh.

Cô nói: “Sao giống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy?”

Nhϊếp Hội ngẩng đầu nhìn cô.

Liễu Yên mỉm cười, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi mỏng của anh. Nhϊếp Hội quay mặt đi, nhìn sang bên trái, một bóng người xinh đẹp đứng ở cửa sau hành lang, Liễu Yên ngẩng đầu, cũng nhìn thấy bóng dáng của Quách Tú Anh.

Cô dừng lại.

Cô nghĩ thầm, ngày thường cô hút thuốc một mình chỗ này không có ai ghé thăm cả.

Vậy mà hôm nay?

Từng người từng người kéo đến.

Quách Tú Anh đứng đó mấy giây, sau đó xấu hổ quay người, nhanh chóng rời khỏi đó. Liễu Yên nhìn, mất hết cả hứng.

Cô đứng dậy, định rời khỏi lòng anh.

Nhϊếp Hội kéo cô lại, đè ngồi xuống, Liễu Yên nhìn anh: "Hả?"

Nhϊếp Hội vuốt tóc cô, nói: "Ngày mai em có rảnh không?"

Liễu Yên: "Làm gì?"

Nhϊếp Hội: "Dẫn em đi chơi."

Liễu Yên nghe vậy, nhướng mày nói: "Anh được nghỉ sao?"

"Ừm."

"Được rồi, em phải dậy lúc mấy giờ đây?"

Ngón tay Nhϊếp Hội xoa lông mày cô nói: "Tùy em, xong việc thì xuống lầu, anh lái xe tới đón em."

Liễu Yên cúi người hôn lên sống mũi anh, “Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc dẫn em đi chơi?”

“Anh sợ em buồn chán.”

Liễu Yên nhướng mày, cô cúi đầu hôn lên môi anh lần nữa, Nhϊếp Hội há miệng, cắn môi cô, nhỏ giọng nói: "Em về nghỉ ngơi đi"

"Được"

Đứng dậy, cổ áo cô còn chưa cài cúc, Nhϊếp Hội cụp mắt xuống, cài cúc giúp cô, Liễu Yên nhìn người đàn ông trước mặt, nói:"Người không biết còn tưởng chúng ta đã làm thật.."

Nhϊếp Hội nhướng mi nhìn cô, vén tóc cô ra sau vai, nắm cổ tay cô dẫn ra ngoài hành lang, mặc cho gió l*иg lộng.

Chu Vũ Cường quay đầu lại nhìn hai người họ, nhiều người quá, Liễu Yên mỉm cười thoát khỏi tay Nhϊếp Hội, Nhϊếp Hội cũng thuận thế buông ra.

Trước khi Chu Vũ Cường và những người khác đi tới, Liễu Yên đã mỉm cười nghịch tóc rồi đi thẳng lên cầu thang.

"Đội trưởng!" Chu Vũ Cường nhìn cầu thang vẫn sáng đèn nhưng không có ai ở đó, "Anh hẹn hò với chị dâu à?"

Nhϊếp Hội đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Trở về ký túc xá."

Nói xong, anh bước xuống bậc thang, đi về phía tòa nhà ký túc xá đằng kia. Chu Vũ Cường cười lớn, nháy mắt với các đồng chí khác.

Hắn rất mừng cho đội trưởng đã đạt được điều anh ấy hằng mong muốn.

Bởi vì chỉ có anh mới biết rõ nhất, đội trưởng từng suýt bỏ mạng ở Nepal, thời gian dưỡng thương này chủ yếu là đi nhìn A Yên.

Nhìn một cái.

Có đủ không đây.

Nhϊếp Hội lạnh lùng nhìn vẻ mặt tựa hồ đang yêu của Chu Vũ Cường, anh thu lại tầm mắt, nhìn ngọn hải đăng cách đó không xa.

Liễu Yên lên tầng ba, gặp Quách Tú Anh. Thực ra, Quách Tú Anh cũng sống ở tòa nhà này, nhưng số lần gặp cô ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng cũng bởi, có hai cầu thang, tránh mặt rất dễ.

Liễu Yên gãi tóc, cười hỏi: “Khuya vậy, còn thức hả?”

"Sắp." Giọng của Quách Tú Anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng, Liễu Yên gật đầu, đi về phía ký túc xá nơi cô đang ở cùng Hoàng Vân.

Quách Tú Anh nắm lấy lan can, do dự một chút rồi nói: "Chị Yên."

Liễu Yên hơi khựng lại.

"Hử?"

Quách Tú Anh: “Sao trước đây chị không nói tôi biết mối quan hệ thật sự của hai người.....”

Liễu Yên dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn cô gái đứng ở lan can, mỉm cười nói: “Tôi, và anh ấy, không có mối quan hệ thật sự, nếu có cũng chỉ là người yêu cũ thôi.”

Quách Tú Anh sửng sốt một lát: "Vậy hai người hiện tại......"

"Bây giờ......." Liễu Yên nhìn ngọn hải đăng cách đó không xa và nói: "Bây giờ anh ấy chỉ là bạn trai cũ của tôi thôi."

Quách Tú Anh không tin được.

"Nhưng vừa rồi hai người...."

"Ồ?" Liễu Yên suy nghĩ một chút, "Tôi chủ động hôn anh ấy, Tú Anh, có khi, quan hệ không cần phải nói rõ ràng mới được coi là quan hệ."

Quách Tú Anh: "....."

Cô ấy không hiểu, cũng không rõ.

Liễu Yên chỉ nhìn vẻ mặt là có thể biết được tâm trạng của cô ấy, cô cười, nói: "Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Nói xong cô mở cửa bước vào phòng.

Bùm.

Cánh cửa đóng lại.

Quách Tú Anh đứng ở nơi đó, suy nghĩ những lời vừa rồi của Liễu Yên, cô ấy mơ hồ cảm thấy Liễu Yên rất vô trách nhiệm, cô chủ động hôn Nhϊếp Hội.Nhưng cô lại không chịu thừa nhận mối quan hệ này, hơn nữa tối qua cô ấy vừa xem một đoạn video ghi lại cảnh Liễu Yên khiêu vũ với chồng chưa cưới của cô. Mà vị hôn phu đó không phải là Nhϊếp Hội, là Lâm thiếu gia gì đó. Vậy, Nhϊếp Hội là gì?

Quách Tú Anh không hiểu, tại sao Nhϊếp Hội lại muốn mối quan hệ không rõ ràng như vậy, anh rốt cuộc có ý đồ gì?