Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiện

Chương 19-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhϊếp Hội từ phía sau dạy cô.

Học xong, Liễu Yên lại giơ súng lên, Nhϊếp Hội đứng sau lưng cô, hai tay đút trong túi quần nhìn cô bắn trúng tâm.

Liễu Yên nói: "Tuyệt."

Nhϊếp Hội nhìn cô thật sâu.

Một ngày trôi qua rất nhanh. Buổi tối, họ ăn tối với anh Trần tổng ở trường bắn rồi lái xe về, chặng đường khá dài.

Liễu Yên dựa vào cửa sổ, lười biếng nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Rất nhanh, xe đã quay lại khu quân sự, Nhϊếp Hội hạ cửa sổ xuống, lính canh nhìn thấy là anh, liền cúi chào rồi thả anh đi. Xe đi thẳng tới tầng dưới của ký túc xá.

Nhϊếp Hội bật đèn trong xe lên, nói: “Nghỉ sớm đi em.”

Liễu Yên quay lại nhìn anh, sau vài giây, cô nghiêng người hôn má anh.

Nhϊếp Hội cúi đầu hôn lên môi cô, hỏi: "Hôm nay vui không?"

Liễu Yên cười nói: "Vui chứ, rất thoải mái."

Nhϊếp Hội: "Vậy thì tốt."

Liễu Yên mỉm cười sờ cằm anh, sau đó mở cửa xe bước xuống. Chu Vũ Cường cùng mấy chiến hữu ngồi xổm trên bậc thang, mỉm cười xem kịch.

Liễu Yên cảm thấy những chiến hữu của Nhϊếp Hội thật sự rất thú vị, làn váy cô đung đưa, gật đầu với bọn họ: “Chào buổi tối các anh trai.”

Chu Vũ Cường loạng choạng suýt ngã xuống bậc thang.

Một số chiến hữu đã nhanh chóng đỡ hắn.

Chu Vũ Cường đỏ mặt hét lên: "Chị dâu, chị không được...... không được gọi em như vậy...... Đội trưởng ghen tị, ngày mai tụi em sẽ rất vất vả."

Liễu Yên cười lớn, đi lên bậc thang.

Chu Vũ Cường vội vàng đứng dậy nhìn người đàn ông trong xe, đèn xe lướt qua hắn, không thấy được vẻ mặt của người đàn ông trong xe, nhưng trán và lưng của Chu Vũ Cường vẫn đổ đầy mồ hôi .

Ôi trời ơi.

Sau khi trở lại ký túc xá, Hoàng Vân vẫn chưa quay lại, có lẽ cô ấy đã đến phòng biên kịch đọc kịch bản. Liễu Yên ngồi bên mép giường, vươn vai rồi mở laptop, liền thấy video Quách Mẫn gửi cùng với tin tức mới nhất về Liễu thị, 9 giờ sáng nay, ban lãnh đạo cấp cao của Liễu thị đã nhận lời phỏng vấn với giới truyền thông để giải quyết vấn đề ghế ngồi của Phi Trì V trong thời gian này.

Liễu Tuấn Bân là người lên sân khấu, xin lỗi trước rồi đưa ra giải pháp.

Giới truyền thông nhất thời kêu lên, không ngờ nội bộ Liễu thị lại loạn như vậy, vì tiền không màng chất lượng sản phẩm. Liễu Tuấn Bân cúi đầu rất thấp, kế bên còn có Liễu Diệu Tiên, Liễu Diệu Tiên điều chỉnh vẻ mặt, nói rằng ông dạy con không tốt và ông sẽ quản thúc nó trong tương lai.

Sau đó, một số nhà báo đặt câu hỏi: "Sau này Tiểu Liễu Tổng còn đảm nhận chức vị ban đầu không ?"

Liễu Tuấn Bân nói: "Tôi sẽ từ chức giám đốc mua hàng."

Giới truyền thông gật đầu, vậy là được rồi.

Một số chủ xe cũng bày tỏ sự hài lòng, vì họ vẫn thích xe của Phi Trì. Toàn bộ tuyên bố diễn ra suôn sẻ.

Liễu Yên thở phào nhẹ nhõm, cô nghịch bút, Quách Mẫn nói: "Hôm nay Giám đốc Giang, Giám đốc Lâm, Giám đốc Nghiêm đến gặp chị, nói muốn nói chuyện với chị."

“Em đã nói là chị đang đi nghỉ.”

Liễu Yên: “Mấy ngày nữa chị sẽ quay lại.”

Quách Mẫn tiếp tục: “Hôm nay Liễu tổng nói, thời điểm quan trọng như vậy mà chị lại vắng mặt, nghe như rất tức giận.”

Liễu Yên cười lạnh: “Ở bên ông ta chị càng không vui.”

Quách Mẫn: “Chính là thế, không thể hiểu nổi, nhưng mà rất nhiều chuyện do chị quyết định, Liễu tổng không biết gì về mấy chuyện đó cả, chị mau trở về đi, em sợ ông ta lại làm bậy nữa. "

"Ừm."

Sau khi video call với Quách Mẫn xong, đúng lúc Hoàng Vân trở về, cô cười ngặt nghẽo, Liễu Yên ngáp dài, lấy bộ đồ ngủ đi tắm.

Tắm rửa xong.

Hoàng Vân hỏi: "Đi chơi thế nào?"

Liễu Yên: “Hiếm khi được thảnh thơi.”

Hoàng Vân: "Sao em không đi cái ấy?"

Liễu Yên nhướng mi nhìn cô, mỉm cười lau tóc: “Ngây thơ chút đi chị tôi ơi.”

“Ha ha ha,” Hoàng Vân nói: “Ở tuổi của chị, đã không còn ngây thơ nữa, chị thích đi thẳng vào chủ đề, hai người cũng thật thú vị, hôn hôn thân thân đủ rồi mà vẫn không bước sang bước tiếp theo."

Liễu Yên xoa sữa dưỡng thể, bình tĩnh nói: “Cứ thong thả thôi.”

Hoàng Vân chặc lưỡi.

Cô nói: “Chị thấy cô y tá nhỏ kia, hôm nay không vui cả ngày.”

Liễu Yên nhướng mày, mỉm cười, không trả lời.

Nếu là cô, cô cũng sẽ không vui, đó là điều bình thường.

"Ngủ."

Đúng mười giờ lên giường, Hoàng Vân ngáp một cái rồi nằm xuống.

Trong vài ngày tiếp theo, cường độ huấn luyện của Cố Viêm và những người khác tăng lên. Chính Nhϊếp Hội là người sẽ huấn luyện họ, huấn luyện viên này thật sự rất tàn nhẫn.

Liễu Yên ngồi trên ghế, cảm thấy mình không có việc gì làm, sợ trong nháy mắt anh sẽ liếc nhìn mình, cô ho khan đứng dậy, cầm điện thoại đi.

Hoàng Vân cũng đi theo, ngồi bên cạnh cô nói: “Ánh mắt của chồng em sắc bén thật, anh ta nhìn chị một cái thôi mà tim chị muốn rớt ra ngoài vậy”.

Liễu Yên bấm điện thoại, nói: “Chồng gì?”

"Không phải sao?" Hoàng Vân mỉm cười ngả người ra sau, Liễu Yên mỉm cười, cúi người về phía trước nghịch nghịch cục đá trên mặt đất, "Đúng vậy, người đàn ông của em."

Gió thổi lùa qua đại sảnh, Nhϊếp Hội ôm mũ đi ngang qua, nghe được lời của Liễu Yên, anh hơi dừng lại, nheo mắt rồi tiếp tục đi về phía trước, đi vào văn phòng của Lâm Phong Dương.

Liễu Yên và Hoàng Vân hút thuốc xong lại chơi điện thoại rồi mới đi ra ngoài, liếc nhìn đã thấy một số diễn viên nằm trên mặt đất hấp hối.

Chu Vũ Cường ngồi xổm trên mặt đất cười nhạo bọn họ, nói rằng ngày tốt của bọn họ vẫn sẽ kéo dài.

Chớp mắt nhìn thấy Liễu Yên, Chu Vũ Cường ho khan một tiếng, đứng dậy, vội vàng chào chị dâu rồi nhanh chóng rời đi. Liễu Yên thấy thế, cười lớn, hô: "Đứng lại."

Chu Vũ Cường đội mũ lệch, đứng yên, Liễu Yên khoanh tay cười hỏi: "Sao hai ngày nay cậu cứ trốn tôi hoài thế?"

Chu Vũ Cường: "...."

"Tôi làm gì cậu sao?" Liễu Yên cố ý hỏi.

Chu Vũ Cường cảm thấy Liễu Yên có chút khó đối phó, một người phụ nữ xinh đẹp khó chơi, hắn ấp úng, không trả lời, co giò bỏ chạy.

Đám diễn viên mới vừa bị hắn chê cười liền phá lên cười, cười hắn là đồ hèn nhát, có gan thì đừng bỏ chạy.

Liễu Yên cũng cười, vừa đi giày cao gót xoay người, đi tới chỗ góc tường đυ.ng phải một người, một bàn tay to lớn giữ eo cô, nắm vững.

Liễu Yên ngước mắt lên, nhìn thấy quai hàm sắc sảo của người đàn ông, sau đó là đôi mắt đang híp lại, anh đội một chiếc mũ quân đội, cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Hôm nay em cứ trêu chọc cậu ta như vậy, ngày sau cậu ta sẽ không có ngày nào yên bình mất."

Liễu Yên sửng sốt, sau đó mỉm cười tiến tới gần anh, "Anh sao vậy? Ghen thì bắt nạt đám nhóc đó."

Vành mũ của Nhϊếp Hội hạ xuống, ánh mắt sâu hơn, nhéo cằm cô, nhỏ giọng nói: "Xin em bình tĩnh."

Liễu Yên cố ý khıêυ khí©h: “Nếu em không làm?”

Nhϊếp Hội nheo mắt lại, đầu ngón tay dùng lực nhẹ.

Liễu Yên: "Em đau."

Nhϊếp Hội thả lỏng một chút, nói: "A Yên, đừng gây sự."

Liễu Yên cười lớn, tiến lên hôn lên môi anh, phía sau vang lên tiếng hoan hô, Liễu Yên lập tức giẫm lên đôi giày cao gót rời đi.

Nhϊếp Hội: "....."

Buổi tối sau bữa tối, Liễu Yên đột nhiên nhận được điện thoại của dì Trần, cô đi ra ngoài bắt máy. Đầu dây bên kia nói: “Liễu Yên, khi nào thì con về? Ông lão tối qua bị cảm, thân thể rất khó chịu....
« Chương TrướcChương Tiếp »