Chương 19-3

Liễu Yên: “Ông đã uống thuốc chưa?”

“Bác sĩ đến khám truyền thuốc rồi, nhưng dì vẫn lo lắng, sợ nửa đêm ông ấy sốt lại.”

Liễu Yên: “Con về ngay.”

"Được."

Liễu Yên cúp điện thoại, đi về phía cửa, nghĩ nghĩ, xoay người đi vào nhà ăn, Nhϊếp Hội vừa mới ăn xong, đang đứng ở cửa sổ nói chuyện với giáo viên hướng dẫn. Liễu Yên kêu lên: "Nhϊếp Hội."

Người đàn ông ngước mắt lên và nhìn qua.

Liễu Yên: "Em về đây."

Nhϊếp Hội dừng lại, sau đó đi về phía cô: "Bây giờ sao?"

"Ừ, ông nội bị bệnh, em phải về thăm ông."

Nhϊếp Hội trầm ngâm mấy giây, sau đó quay người nói với huấn luyện viên: "Phiền anh phái một chiếc xe đến cô ấy về."

Huấn luyện viên lập tức đồng ý, Nhϊếp Hội nhìn về phía Liễu Yên, "Buổi tối anh có buổi huấn luyện, không thể đi cùng em, em đến thì nhắn tin cho anh."

Khóe môi Liễu Yên cong lên, gật đầu.

Cô nhìn những người xung quanh, suy nghĩ một chút, vẫn không hôn anh. Cô quay người đi ra ngoài, đi về phía ký túc xá, Nhϊếp Hội còn có việc phải làm, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của cô.

Rất nhanh.

Huấn luyện viên đã gửi một chiếc xe đến.

Trên xe còn có đạo diễn Lưu, đạo diễn Lưu nói tối nay ông cũng có việc phải ra ngoài. Liễu Yên cười, ngồi ở ghế sau, xe khởi động .

Cô thu dọn hành lý, lần này cô quay về sẽ không đến khu quân sự nữa.

Nhìn ánh đèn của khu quân sự và ngọn hải đăng cách đó không xa, đôi chân dài của Liễu Yên bắt chéo, suy nghĩ lang mang. Khi đến khu nhà, Liễu Yên không cho xe vào mà trực tiếp kéo hành lý vào khu nhà, dì Trần không ngủ đứng ngoài của đợi cô, vội vàng chạy ra, giúp cô xách hành lí.

Liễu Yên hỏi: “Ông lão thế nào rồi?”

"Sốt."

Tim Liễu Yên đập thình thịch, bước chân càng nhanh hơn, dì Trần hỏi: "Sao con về được? Sao dì không thấy xe?"

Liễu Yên: “Là xe của đoàn đưa con về.”

Dì Trần: "Ồ."

Hai người vào cửa, Liễu Yên trực tiếp đi lên lầu, mở cửa phòng ông, bảo mẫu đang thay khăn lau trán cho ông, Liễu Yên đi tới, sờ trán, trán ông Liễu rất nóng. Liễu Yên nói với dì Trần: “Chuẩn bị xe, cháu đưa ông nội đến bệnh viện.”

Dì Trần đồng ý.

Một lúc sau, Liễu Yên lái xe đưa ông cụ đến bệnh viện tư nhân ở Lệ Thành, chủ nhiệm phụ trách điều trị bận rộn qua lại, Liễu Yên ngồi trên ghế, nắm tay ông lão, lăn lộn một hồi, cũng quá nửa đêm, đã ba giờ.

Cơn sốt của ông lão cuối cùng cũng giảm bớt.

Liễu Yên nắm tay ông, cúi đầu, hít một hơi thật sâu.

Dì Trần bưng bát cháo tới, nhỏ giọng nói: “Ănchút cháo cho no bụng.”

Liễu Yên lắc đầu: "Con không khẩu vị."

"Ăn chút gì đi rồi đi ngủ một lát đi để dì trông cho."

Liễu Yên im lặng một lúc, sau đó ngồi thẳng dậy, bưng cháo ăn từng miếng một. Dì Trần nấu cháo yến mạch, hơi ngọt nhưng ấm áp, Liễu Yên uống xong, lau mồ hôi trên cổ ông, nhìn ông ngủ say. Liễu Yên đi đến chiếc giường sofa gần đó, dựa vào.

Dì Trần đóng vách ngăn lại.

Liễu Yên cởϊ áσ khoác, nhắm mắt nằm xuống.

Điện thoại sáng lên một lúc, cô mới mở mắt nhấc máy và thấy Nhϊếp Hội mỗi giờ đều gửi một tin nhắn WeChat cho cô vào lúc 10 giờ 30, 11 giờ 30 và 12 giờ 30.

Nhϊếp Hội: Ông lão sao rồi?

Nhϊếp Hội: A Yên.

Liễu Yên tỉnh táo lại và trả lời.

A Yên: Hết sốt rồi, sao anh vẫn chưa ngủ?

Nhϊếp Hội: Em không trả lời, nên anh đợi.

Liễu Yên mỉm cười, xoa xoa màn hình điện thoại, ấn voice chat nói: “Chúc ngủ ngon.”

Nhϊếp Hội đáp.

"Chúc ngủ ngon."

Đêm đó, Liễu Yên ngủ không ngon giấc, không ai thích mùi trong bệnh viện. Đến sáng, tình trạng của ông lão cuối cùng cũng ổn định lại, Liễu Yên đi đến bên giường, nắm tay ông lão, ông Liễu cũng tỉnh dậy rồi, thấy cháu gái xuất hiện bên cạnh.

Đôi mắt ông sáng lên: “Con về khi nào?”

Liễu Yên: “Đêm qua, ông không chăm sóc tốt cho mình, làm con rất lo lắng.”

Ông Liễu thở dài: “Ông cũng cố chứ, nhưng không biết tại sao lại bị cảm lạnh.”

Liễu Yên: "Được rồi, đừng kiếm cớ nữa."

Ông Liễu bất lực, dì Trần bưng cháo tới, Liễu Yên cầm lên ngồi bên giường, đỡ ông dậy, thổi nguội rồi đút cho ông ăn.

Ông lão cậy mạnh và nói: “Ông sẽ tự làm.”

Liễu Yên nói: "Nhìn xem, tay ông còn đang run cầm bát không vững, còn tự mình làm, ăn nhanh đi, lát nữa bác sĩ sẽ đến gặp ông."

Ông lão nhìn đôi tay vô dụng của mình, đành phải ăn cháo.

Buổi trưa, bác sĩ đến khám cho ông, sau khi khám xong, Lâm Bùi mang theo hộp giữ ấm đi vào. Hôm nay anh ta mặc áo có mũ trùm đầu và quần jean, trông như một học sinh.

"Ông ơi, cháu đến thăm ông. Ông thấy khỏe hơn chưa?" Lâm Bùi nhanh chóng đi vòng qua đầu giường, đặt hộp giữ nhiệt xuống, ngồi cạnh ông lão.

“Ổn rồi.” Ông Liễu mỉm cười khi nhìn thấy anh ta, “Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Lâm Bùi liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, nghĩ đã lâu không gặp, cô lại đẹp hơn, anh ta nghiến răng nghiến lợi, quay mặt đi, mỉm cười: “Dì Trần, bên trong là sủi cảo và cháo con mua. Cháo cho ông nội, còn sủi cảo thì cho Yên Nhi."

Dì Trần cười nói: “Cảm ơn Lâm thiếu gia, còn biết Liễu Yên thích ăn sủi cảo.”

Lâm Bùi cười nói: "Đương nhiên là con biết rồi."

Anh ta trừng mắt nhìn Liễu Yên.

Liễu Yên cười khẽ.

Ông Liễu thấy họ liếc mắt đưa tình như vậy, cảm thấy rất an lòng. Buổi chiều, ông nhất quyết đòi xuất viện, Liễu Yên không còn cách nào khác đành phải làm thủ tục xuất viện cho ông.

Lâm Bùi đi cùng cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Dạo này cô đi đâu thế?”

Liễu Yên nói: “Tôi đầu tư vào một bộ phim, diễn viên đóng phim cần phải được đào tạo nên tôi đi nghỉ ngơi.”

Lâm Bùi lấy tờ giấy xuất viện, nhìn nó và nói: "Anh đã đầu tư vào khá nhiều dự án."

Liễu Yên mang theo giày cao gót mỉm cười đi đến phòng bệnh, nói: "Cô đầu tư thật nhiều hạng mục." Liễu Yên đi đến phòng bệnh với nụ cười nói: “Anh cũng có thể học.”

"Quên đi, tôi sẽ chỉ sống trong mộng thôi." Không phải anh ta chưa từng đầu tư, nhưng cơ bản đều thất bại. Nếu không phải Liễu Yên giúp anh ta, bây giờ anh ta đang ở đâu còn không biết.

Sau khi vào phòng bệnh, thu dọn đồ đạc và đưa ông lão về nhà. Lâm Bùi cùng ông đi ăn tối rồi trở về nhà.

Ông Liễu đang lật một cuốn tạp chí, xem những bức ảnh cưới trên đó.

Liễu Yên thấy vậy, dừng lại, cười hỏi: "Ông nội, ông coi cái này làm gì?"

Ông Liễu tháo kính ra và nói: “Lại đây ngồi đi”.

Liễu Yên nheo mắt lại, đi tới ngồi xuống. Ông Liễu ho khan, Liễu Yên vỗ lưng ông, ông Liễu bình tĩnh lại nói: “Hôm qua tôi có gọi điện cho ông Lâm, ý của họ là việc giữ đạo hiếu trong ba năm không nhất thiết phải bắt buộc.”

Liễu Yên im lặng.

Ông Liễu nói tiếp: “Ông biết con không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng ông nhớ con và Lâm Bùi chưa tổ chức tiệc đính hôn. Ông nghĩ cần phải tổ chức tiệc đính hôn trước để xác nhận mối quan hệ của hai người với mọi người.”

Liễu Yên ngước mắt lên nhìn vào mắt ông lão.

Ông nội và cháu gái nhìn nhau, ông lão khẽ mỉm cười, Liễu Yên mím môi, ông có biết cô đi quân khu không? Cô ấy đang định nói.

Ông Liễu nói tiếp: “Ông đã ở tuổi này rồi, không biết có thể ở bên các con được bao lâu, nên trước khi bước vào quan tài, ông mong được nhìn thấy con lá rụng về cội”.

Liễu Yên nuốt lại lời từ chối của mình ngay lập tức.

Ông Liễu nắm tay cô nói: "Con ơi, ông chỉ hy vọng con có thể hạnh phúc. Lâm Bùi rất thích con, ông có thể nhìn thấy điều đó."

Liễu Yên cúi đầu.

“Nghe lời ông nội, được chứ?”

Liễu Yên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói: "Được."

Ông Liễu vỗ nhẹ vào tay cô, Liễu Yên nói: "Ông nhất định phải tự chăm sóc bản thân nhé?."

Ông Liễu: “Được.”

Ông nội và cháu hứa với nhau.

Ba ngày sau, nhà họ Liễu và nhà họ Lâm gửi thiệp mời tới tất cả các gia đình thế gia dự tiệc đính hôn, ngay cả giới truyền thông cũng đổ xô đưa tin khiến giới thế gia chấn động. Cùng lúc đó, tại Quân khu Lê Đông, một chiếc máy bay dừng lại, cỏ trên mặt đất bay lên, Nhϊếp Hội ôm chiếc mũ quân đội giữa hai tay, dẫn một nhóm người về phía máy bay quân sự.

Lúc này.

Chu Vũ Cường sửng sốt, vội vàng cất điện thoại, nhìn Nhϊếp Hội: "Đội trưởng Nhϊếp, chị Liễu Yên sắp đính hôn với một tên họ Lâm....."

Người đàn ông cao lớn trước mặt hơi khựng lại, quay người lại, ánh mắt như biển sâu, "Cái gì?"

Chu Vũ Cường lặp lại lời vừa nói.

Mọi người đều nghe rõ ràng, đều nhìn đội trưởng Nhϊếp Hội đang đứng đó như tượng, không có chút phản ứng. Một lúc lâu, ngay lúc mọi người cho rằng anh sẽ nói gì hoặc làm gì thì anh quay lại, lấy chiếc mũ quân đội ra, đội vào, bước về phía máy bay.

Chu Vũ Cường nắm chặt nắm tay, nhanh chóng đi theo.