Chương 7: Giỗ mẹ

Dịch: Sou Sou

Hôm nay quả thực rất đặc biệt vì là ngày giỗ thứ năm của mẹ cô.

Nhan Vân Hải đã quên chuyện đó từ ba năm trước, chỉ có Chu Na vẫn còn nhớ rằng bà sẽ cùng cô đến thăm mộ vào ngày này hàng năm.

Điều tệ hơn nữa là cô gần như quên mất.

Ngón tay cầm điện thoại của cô hơi cong lên, cảnh mẹ cô qua đời lại hiện lên trong đầu cô, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Chu Na nói tiếp: “Hạ Hạ, buổi chiều chúng ta cùng nhau đi thăm mộ mẹ con nhé.”

Nhan Hạ: “Được rồi.”

Cuối cùng cô ấy cũng không từ chối Chu Na.

Cô cúp điện thoại, nhìn thời gian chỉ mới tám giờ sáng, cô nghĩ ngợi rồi đứng dậy đi đến công ty.

Công ty gần đây cũng không mấy lạc quan, nhưng Ôn Nhụy có lẽ cũng biết hôm qua mình làm đã đi quá xa, nên đã giao một phần công việc kinh doanh của mình cho Nhan Hạ.

Cũng xin lỗi một cách nịnh nọt trên WeChat: "Hạ Hạ, đừng giận tôi. Hôm qua, tiểu tử Cố Nhất Thần đó đã khóc và cầu xin tôi giúp nó."

"Tôi lấy cái này từ đối tác của bố tôi. Chờ sau khi tôi quản lý công ty quảng cáo thì toàn bộ sẽ đều giao cho cô."

Bên dưới những dòng chữ này là một hợp đồng điện tử. Cậu ta nói: "Tôi sẽ để người trong công ty chúng tôi liên lạc với cô, cô yên tâm đi."

Nhan Hạ nhướng mày nhưng không trả lời, nhưng cô không thể giận Ôn Nhụy được.

Ôn Nhụy đã biết cô từ khi còn nhỏ và học cùng trường từ khi còn học cấp hai với cô. Cậu ta biết rõ nhất cô quan tâm đến Cố Nhất Thần đến mức nào.

Có thể hiểu được rằng cậu ta muốn gắn kết cô và Cố Nhất Thần lại với nhau.

Chỉ là khi yêu thì yêu hết mình, nhưng khi không yêu thì cũng buông bỏ hoàn toàn.

Ôn Nhụy hiểu rõ tính cách của cô nhất, nếu không hôm nay cậu ấy sẽ không gọi đến đây để xin lỗi.

Con muỗi dù nhỏ đến mấy cũng vẫn là thịt.

Nhưng cho dù có đơn của Ôn Nhụy, đối với công ty hiện tại, đây vẫn là một giọt nước trong thùng và khoản vay thuê nhà cũng sắp hết hạn.

Cô ngả người ra sau, không khỏi đưa tay lên xoa sống mũi.

Sau khi suy nghĩ, cô quyết định đặt một đơn hàng khác với Tư Cảnh Hoài nên cô mở giao diện trò chuyện với Tư Cảnh Hoài.

Thực ra cô đã hẹn hò với Tư Cảnh Hoài từ lâu, nhưng ngoại trừ lần liên lạc tối hôm trước, họ chưa bao giờ trò chuyện.

Giao diện trò chuyện vẫn còn trên tin nhắn cô gửi tối hôm trước: “Anh đang ở đâu?”

Bên dưới là dấu chấm hỏi do Tư Cảnh Hoài gửi, nhưng anh vẫn gửi địa chỉ của mình cho côm

Sau đó thì không còn gì nữa.

Bây giờ nhìn lại, cô cảm thấy khá xấu hổ, lè lưỡi liếʍ khóe môi, dùng ngón tay gõ nhẹ vào giao diện điện thoại, rất lâu mới chỉnh sửa được một đoạn tin nhắn.

"Tư thiếu, khi nào anh rảnh để bàn thêm về kế hoạch đây? Hay là tôi mời ngài một bữa nhé."

Chờ một lúc, Tư Cảnh Hoài không trả lời, có lẽ anh đang bận việc khác.

Nhưng đến buổi chiều Tư Cảnh Hoài vẫn không trả lời, Nhan Hạ nhìn giao diện của ứng dụng rồi trầm ngâm một lát.

Sau đó cô đứng dậy rời khỏi công ty, đến biệt thự nhà họ Cố đón Chu Na.

Nhưng khi cô đến nơi, Cố Nhất Thần cũng ở đó, mắt hắn đỏ hoe, như thể hắn đã không ngủ cả đêm.

Nhan Hạ vừa tới, Chu Na liền kéo Cố Nhất Thần tiến về phía trước, nói với hắn: "Con còn chưa xin lỗi Hạ Hạ đâu."

Cố Nhất Thần đi tới trước mặt Nhan Hạ và nói: "Hạ Hạ, tôi xin lỗi, Nhan Hoan và tôi thực sự không còn liên quan gì đến nhau nữa, tôi sẽ không liên lạc với Nhan Hoan nữa."

Nhan Hạ quay sang Chu Na mỉm cười: "Mẹ đỡ đầu, lên xe đi."

Cô hoàn toàn không để ý tới Cố Nhất Thần.

Chu Na mỉm cười nháy mắt với Cố Nhất Thần. Cố Nhất Thần đi tới mở cửa xe cho Chu Na, sau đó đi tới bên Nhan Hạ nói với Nhan Hạ: “Để tôi lái xe, hôm nay tôi sẽ làm tài xế cho em."

Nhan Hạ trên mặt không có biểu tình gì, cô cũng không từ chối, ngồi ở ghế sau xe cùng Chu Na.

Nghĩa trang của mẹ cô nằm trên ngọn núi phía tây thành phố. Đường núi quanh co nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Chu Na không ngừng cùng cô trò chuyện, nói toàn là những điều tốt đẹp về Cố Nhất Thần. Nhan Hạ lúc này cũng không muốn làm bà mất mặt nên cứ thuận theo nói chuyện với bà.

Sau khi lên núi, Chu Na dẫn Nhan Hạ đi phía trước, Cố Nhất Thần đi theo bọn họ. Trời vừa mới mưa, đường núi có chút trơn trượt.

Nhan Hạ dừng lại khi cô bước đến bia mộ của mẹ mình và nhìn vào bức ảnh trên bia mộ.

Đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin được sự thật rằng mẹ mình đã qua đời.

Người vừa mới nở nụ cười quyến rũ vừa rồi đột nhiên lâm bệnh nặng và qua đời trong chưa đầy một tháng.

Nghĩ tới bộ dáng của mẹ khi bà qua đời, Nhan Hạ không khỏi đỏ mắt.

Cô đặt những bông hoa cẩm chướng trước mộ mẹ và không cầm được nước mắt.

"Thư Thư, cô trong nháy mắt đã ra đi năm năm rồi. Đừng lo lắng, Hạ Hạ rất ngoan ngoãn, lớn lên xinh đẹp giống hệt như cô vậy."

Chu Na đặt những thứ bà mang theo trước mộ Hạ Thư rồi nói: “Từ giờ trở đi, Hạ Hạ của cô sẽ do Nhất Thần của nhà tôi chăm sóc. Cô ở dưới đó cũng đừng lo lắng, nếu Nhất Thần dám ức hϊếp Hạ Hạ thì tôi sẽ đích thân đuổi cổ nó đi."

Cố Nhất Thần cũng nhanh chóng bước tới hứa hẹn: "Dì Hạ, đừng lo lắng, con sẽ đối xử tốt với Nhan Hạ."

Cô không thể ở bên Cố Nhất Thần, nhưng cô không muốn ở cùng mẹ mình thảo luận chuyện này nên không có cách nào phản bác.

Sau khi quét mộ mẹ và đi xuống núi, điện thoại của cô rung lên.

Cô mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Tư Cảnh Hoài.

Đề cửa và theo dõi để tạo động lực cho mình nha >3<