Chương 1

Ta tên là Phó Nghiễn Ninh, là đích nữ của Phó Thượng Thư, lúc sáu tuổi đã thay đích huynh của ta là Phó Nghiễn Hành tiến vào Đông Cung làm bạn đọc sách cho Thái tử.

Thái tử Tiêu Sầm cao quý hiền lành, dịu dàng như ngọc, đối đãi với bạn đọc sách rất tốt.

Nhưng gần đây, ta phát hiện, hình như thái tử có một chút hứng thú khác thường với ta.

Lúc đi học, thỉnh thoảng hắn sẽ quay đầu đối mặt với ta, có lúc đi trên đường hắn sẽ đột nhiên dừng lại nhìn ta từ trên xuống dưới một lần.

Điều này khiến ta không khỏi nghi ngờ về lớp ngụy trang của ta có phải đã lộ tẩy rồi không.

Nhưng thái tử cũng chỉ nói một câu, "Phó Nghiễn Hành, ngươi quá gầy."

Ta liếc hắn một cái, vốn dĩ ta là một cô nương mà.

Gần tới tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng bức, chiếc áo hè càng trở nên mỏng manh, tôn lên vòng eo tinh tế, thướt tha mềm mại của ta.

Mấy tháng gần đây, hai cục trước ngực càng căng phồng.

Điều này làm khổ cho ta.

Tôi buộc ngực liên tục trong một thời gian dài khiến nó siết chặt đến mức làm ta đau muốn chết, lại mặc thêm áo bào rộng thùng thình mới có thể che giấu được.

Hôm nay hoàng đế muốn kiểm tra kỹ năng cưỡi ngựa và bắn cung của Thái tử, muốn tất cả mọi người phải cùng tham gia.

Hôm qua ta tới Quỳ Thủy, từ vụ rơi xuống nước ở năm trước rơi, ta liền xuất hiện tật xấu mỗi lúc đến ngày kinh nguyệt sẽ cực kỳ đau nhức, hôm nay hoàng đế cũng đi, không thể xin nghỉ cho nên ta đành phải chịu đựng.

Khi ta đến địa điểm kiểm tra thì hầu hết mọi người đã có mặt.

Ta cúi đầu muốn chui ra phía sau để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, một giọng nói trong trẻo hạ thấp giọng gọi ta lại, "Nghiễn Hành, hôm nay nắng gắt như vậy mà sao ngươi lại mặc nhiều như thế? Sắc mặt cũng hơi tái?"

Là đại công tử của Triệu quốc, Triệu Đông Thần, và cũng là vị hôn phu đã đính hôn với "ta" từ khi còn nhỏ.

"Khụ...... Ta có hơi không khỏe nhưng không thành vấn đề, không thành vấn đề."

Chờ ta nói xong, ta cảm thấy thái tử cách đó không xa giống như liếc nhìn ta một cái, lúc ta muốn nhìn kỹ lại thì thấy hắn đang nói chuyện với nhị hoàng tử.

Ta có bị hoa mắt không?

Chờ hoàng đế vừa đến, kiểm tra đã bắt đầu.

Thái tử lấy thế cưỡi ngựa đẹp nhất, trở thành bất khả chiến bại ở trong thế hệ trẻ.

Ta nhìn bộ dáng hăng hái của hắn, trong lòng không khỏi cầu nguyện cho mình.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lát nữa sẽ đến lượt ta đi bắn tên.

"Tiếp theo là con trai trưởng của Phó Thượng Thư, Phó Nghiễn Hành." Thái giám cất cao giọng.

Ta đành phải khom người, căng da đầu đi lên.

Dù sao ta cũng là một cô nương, cái cung nặng như vậy, làm sao mà ta có thể kéo được, kéo hai lần cũng không kéo ra hình vòng cung.

Bỗng nhiên, mọi thứ trước mắt đều quay cuồng, bụng dưới truyền đến đau đớn.

Ta không biết cố gắng mà ngất đi.

Đám người xôn xao, thái tử thúc ngựa đi tới bên cạnh ta, ôm ta lên rồi đi vào trong cung điện ở gần đó.

Đau đớn qua đi, ta từ từ tỉnh lại.

Thái Tử ngồi bên giường ta, ánh mắt phức tạp, lạnh lùng nói:

"Sao ngươi lại gầy như vậy? Gầy như một bộ xương, chỉ cần cô dùng chút lực là ngươi sẽ bị gãy."

"Nếu cơ thể không khỏe thì xin nghỉ là được, cậy mạnh làm gì?"

"Không thể làm cho điện hạ mất mặt!"

"Ngươi đã như vậy, còn không bằng đừng lên sân khấu, kể từ đó, toàn bộ Thượng kinh đô đều biết bạn đọc sách của cô là một tiểu lang quân tay trói gà không chặt." Vẻ mặt thái tử ghét bỏ, ánh mắt lại nhìn trước ngực và bên eo ta.