Chương 9

Trong lòng ta giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu, lại phát hiện ánh mắt ca ca trở nên thâm trầm, đang chăm chú nhìn ta.

"A Ninh thật sự được thái tử coi trọng! Câu đầu tiên hắn nói chính là hỏi cơ thể muội thế nào rồi."

Cổ họng ta nghẹn lại, há miệng, khô cằn nói, "Vậy sao…"

"A Ninh, muội có lời gì muốn nói với ca ca không?"

Ta nhìn vào mắt hắn, đè nén trái tim đang đập điên cuồng, lắc đầu, "Không có."

Hắn nhìn ta thật sâu, phút chốc mỉm cười.

"Quên nói cho muội biết, phụ thân nói, Đông Cung, muội không cần đi nữa."

Phụ thân chịu không nổi Triệu Đông Thần năn nỉ ỉ ôi, thả ta từ trong từ đường ra.

Ngày ta đi ra ngoài, Triệu Đông Thần đang ở khuê phòng chờ ta.

Hắn nhìn quanh bốn phía, nhìn tây nhìn đông rồi lại sờ sờ, ngoài miệng nói "Không tệ".

Ta ngồi ở trên giường, thật sự không còn kiên nhẫn, trầm giọng quát lớn, "Triệu thế tử, còn chưa thành hôn ngươi đã đến khuê phòng của ta, đây là giáo dưỡng của phủ Triệu Quốc Công?"

Triệu Đông Thần cũng không giận, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống.

"Nàng không cần chọc tức ta, ta biết tài ăn nói của nàng luôn tốt, nếu không cũng sẽ không làm cho điện hạ tâm tâm niệm niệm."

Ta tức giận, ngực phập phồng lên xuống, đành phải trừng hắn.

Triệu Đông Thần thấy thế tùy ý cười, vỗ vỗ tay, mấy gã sai vặt nối đuôi nhau mà vào, trên tay đều cầm trang sức và son phấn.

Triệu Đông Thần đặt ta ở trước bàn trang điểm, gắt gao dựa vào ta, cầm trâm bảo thạch khoa tay múa chân lên đầu ta.

"A Hành thật đẹp...... Cũng không trách lúc trước ta thường nằm mơ thấy nàng."

Ta sợ hãi, cơ thể ở dưới bàn tay hắn run rẩy không thôi.

Hắn tiến đến bên tai ta, nhẹ giọng nói, "Vẫn là A Ninh mặc váy đẹp, sau này, mỗi ngày nàng mặc một váy khác nhau cho ta xem đi."

Nói xong, hắn đem một bộ váy lụa mỏng nhét vào trong lòng ta, đẩy mạnh ta về phía sau bình phong.

"Nàng thử nói xem, nếu thái tử biết nàng là nữ nhi, hắn có nổi điên không?"

Âm thanh đắc ý của Triệu Đông Thần từ sau bình phong truyền vào trong tai ta, nước mắt chợt tràn mi, không biết là cảm thấy nhục nhã hay chua xót.

Tiêu Sầm…

Ta rất nhớ người.

Bây giờ người đang ở đâu?

Hầu như ngày nào Triệu Đông Thần cũng đến.

Mỗi lần đến, hắn giống như trả thù, nói cho ta biết tình hình gần đây của Tiêu Sầm.

Chính xác mà nói, là tình hình gần đây của Tiêu Sầm và Vĩnh Định quận chúa Diệp Linh Sương.

Tiêu Sầm cùng Diệp Linh Sương chơi trên hồ, Tiêu Sầm dạy Diệp Linh Sương cưỡi ngựa, dạy nàng săn thú, thậm chí bọn họ còn cùng nhau cưỡi một con ngựa…

Triệu Đông Thần cười ác liệt nhìn ta, "A Hành, điện hạ đối với ngươi, cũng không quá để ý."

Mới đầu ta còn có thể tự bào chữa cho mình rằng chỉ là Tiêu Sầm chỉ là quá bận rộn, nhưng thời gian trôi qua, ta bắt đầu nghi ngờ là hắn thật lòng.