Chương 27

Trong

căn

hộ không có gì

để ăn, Sầm

Qua

kẹp bảng menu của nhà hàng takeaway

gần

đó đặt trên chiếc bàn thấp ở phòng

khách

ném

cho cậu, “Tự cậu gọi

đồ ăn đi.”

Giang Bạch Lộ

liếc

nhìn đồ

tây và pizza

trên danh sách,

cảm

thấy

cơn

thèm ăn

cũng bằng không.Ném

thực đơn xuống

rồi

trở về phòng

ngủ,

cậu kéo

ra

một

chiếc áo dài

tay

màu

trắng và

mộtchiếc quần dài

màu đen

từ

trong đống quần áo

chất

cao

trên

thảm,

mặc vào

người.

Sầm Qua ôm

hai

tay dựa vào cánh cửa

nhìn

cậu,

lạnh

nhạt

hỏi:

“Cậu

định

làm

gì?”

Giang Bạch Lộ kéo

lưng quần

lên,

chú ý

tay áo và ống quần dài

hơn bình

thường

một

chút,

bây giờ

mới biết

mình

mặc

nhầm đồ.

Cậu vội vàng

ngẩng đầu

lên,

cười

cong

mắt dũng

cảm đề

nghịtrước

mặt

người đàn ông đang giận

tái

mặt: “Cho

tôi

mượn đồ

nhé.”

Sầm Qua bỗng nhiên cạn lời, “Giang

Bạch

Lộ, mẹ nó

mỗi lần cậu lên

giường với tôi, đều

phải

mặc

một hai chiếc quần áo của

tôi,

nhà

cậu không

có tiền để

cậu

mua quần áo hả?”

Giang Bạch Lộ

cười

nói: “Đồ

của

anh

nhiều

thế,

tôi

mặc

một

hai

chiếc

cũng

chẳng sao đâu.”

Sầm Qua gần như

cười

khẩy, “Đồ

lần

trước

cậu

lấy đi còn

chưa

trả

tôi đâu.”

Giang

Bạch

Lộ:

“…”

“Nếu

anh

tính

toán

như

thế,

lần đầu

tiên

tôi

lên giường với

anh,

đêm đó

tôi

cởi

một

chiếc áo khoác

lông

trong phòng

anh,

anh

cũng không

trả

lại

cho

tôi.” Cậu khơi

chuyện



ra.

Khuôn

mặt

Sầm Qua hơi giật thột, nhớ lại

toàn

bộ chuyện

trải

qua

từ đầu đến

cuối

đêm

hôm đó, nhớ đến

hành

vi không

biết

xấu hổ của

Giang Bạch Lộ,

bỗng

chốc

cơn

giận

dâng

trào,

“Cậu

còn

mặt mũi nhắc tới buổi tối

hôm

ấy?”

Giang Bạch Lộ không

hề sợ

hãi,

thậm

chí

cậu

còn vươn

tay gõ gõ

l*иg

ngực

rắn

chắc khỏe

mạnhcủa

anh,

cố

tình

hạ

thấp giọng

nói,

kín đáo

thốt

ra

từng

chữ: “Một

cây

làm

chẳng

nên

non.”

Sầm Qua cúi đầu

nhìn

người trước mặt, chỉ thấy khuôn mặt hơi

cúi

xuống

và đường

khóe

mắt cong lên như có

như không

của Giang

Bạch

Lộ. Mặc dù

con

mắt Giang

Bạch

Lộ xinh đẹp hơn

người bình thường nhưng

cũng

chỉ có thể

coi

là dễ

nhìn

mà thôi.

Trong

quá

khứ,

khi nhìn thẳng

vào cậu từ

phía

chính diện, Sầm Qua

không cảm

thấy

cậu

có chỗ nào

khiến người ta

chú

ý. Hôm nay

hiếm

thấy

quan

sát

đối phương

từ trên xuống,

nhìn

vào

khóe

mắt Giang

Bạch

Lộ từng chút một, mới phát hiện đuôi mắt

cậu

lờ mờ

vểnh

lên,

ba phần lả lơi

bảy

phần

yêu kiều,

không

an phận và thành thật giống như ngày xưa.

Thật

ra đây mới

giống tính cách trong ngoài bất đồng của Giang Bạch Lộ.

Người

đàn

ông dùng đôi mắt sâu

thăm

thẳm

tập

trung

nhìn

đến

mức có một

luồng nhiệt từ

bụng

dưới

xộc

thẳng

lên

cổ họng, anh cứng nhắc chuyển

đề tài: “Ý

cậu

là chiếc áo lông cũ

đã phai màu cậu

mặc

vào buổi tối hôm đó?” Sầm

Qua

nói xong cười nhạo,

“Đã sớm

vứt vào

đống

rác

rồi.”

Giang

Bạch

Lộ sững sờ ngẩng đầu lên, “Anh vứt

đi rồi?”

“Sao

hả?” Sầm Qua

hờ

hững

nhướn

mày,

“Không

thể vứt?”

“Đương nhiên là không

thể vứt.” Ánh sáng

trong đôi mắt của Giang Bạch Lộ

trở nên ảm đạm,

vẻ mặt

tỏ ra

thất vọng,

“Dù

thế nào cũng mất mấy

trăm đô la để mua đấy.”

Sầm Qua không mảy may tin

tưởng, mở

miệng châm chọc: “Cậu ấm

trẻ

tuổi

con nhà đại gia

mà cũng tiếc tiền?”

Giang Bạch Lộ khẽ

lẩm bẩm: “…

Dù sao

cũng



của

người khác

tặng.”

Không

hiểu sao

trong

lòng

Sầm

Qua không

vui,

giơ tay bóp cằm

cậu,

làm

cậu ngẩng

đầu lên, kìm

nén thôi thúc muốn hỏi đối

phương là

ai,

anh trầm giọng

nói:

“Chẳng phải chỉ

là một chiếc áo khoác thôi à,

tôi

mua một cái khác đền

cho

cậu là được.”

Giang

Bạch

Lộ yên lặng nhìn đối phương một lát, chắc chắn nói: “Anh không mua được.”

Sầm Qua nhướn mày cười nhạt, “Sao thế? Phiên

bản số lượng có

hạn

trên

toàn

thế giới à?”

Giang Bạch Lộ ấp úng: “Cũng không phải

thế…”

Sầm Qua theo đuổi không ngừng:

“Vậy

đó là gì?”

“Bởi vì kiểu quá cũ và lỗi

thời nhiều năm

trước đây.” Giang Bạch Lộ dừng một chút,

chậm rãi mở miệng,

“Bây giờ ngừng sản xuất lâu rồi.”

Sầm Qua: “…”

Anh bực

mình

thả

tay

ra,

“Tôi đền

cho

cậu

một

chiếc áo khoác kiểu dáng

mới

nhất.”

Giây

tiếp

theo,

khuôn mặt

của

Giang

Bạch

Lộ một lần nữa

lọt

vào trong

tầm mắt của người đàn ông, sự

mất mát biến mất thay vào

đó là khuôn mặt rạng ngời, “Vậy…” Giọng nói của

cậu

tỏa ra sự

vui mừng đầy thỏa mãn, “Vậy thật sự

không thể

tốt

hơn.”

Lông

mày Sầm Qua nhíu lại, không khỏi nghi ngờ, bản thân bị

cậu chơi xỏ. Ngừng dòng suy nghĩ, anh thấy Giang Bạch Lộ cầm

điện

thoại di

động

định

đi ra

ngoài, ống tay

áo và ống

quần

quá

dài chỗ cổ

tay

và mắt cá

chân lùm xùm buông xuống,

đong

đưa

dao động theo động tác bước đi

của

đối phương.

Anh

cau

mày

một

cách vô

thức,

giơ

tay

túm

lấy ống

tay áo

của Giang Bạch Lộ,

đầu gối không

thể kiểm soát



cong xuống,



nhiên

ma xui quỷ khiến

muốn

ngồi xổm xuống giúp đối phương xắn ống quần quá dài kia

lên.

Trong

khi

ý nghĩ đó

xuất

hiện

trong

đầu

anh,

bàn tay nắm lấy

Giang Bạch Lộ

hơi siết chặt,

đè nén xung động khó

hiểu

của

mình,

anh

nhấc

chân

giẫm

lên ống quần xuề xòa

trên

thảm

của

Giang

Bạch

Lộ,

“Cậu

muốn

chưa

đi được mười bước đã

ngã

chỏng

vó?”

Giang

Bạch

Lộ nhẹ nhàng ồ

một

tiếng, dường như bây

giờ

mới nhớ đến, hơi ngồi xổm

xắn

ống quần lên. Sau khi đứng dậy

cậu

cẩn thận kéo ống tay

áo đến giữa cổ

tay,

ngước mắt

hỏi:

“Ra

ngoài

ăn khuya

không?”

Sầm Qua im

lặng

một

giây,

lười

biếng chế

giễu: “Mẹ

nó tôi ăn

no rửng mỡ mới

có thể hơn nửa

đêm

ra ngoài ăn bữa

khuya với

cậu.”

Giang Bạch Lộ

nhẹ giọng

nói: “Anh

thật sự không đi sao?”

“Tôi không

thừa sức

lực và

thời gian

cho

cậu.” Người đàn ông

nhặt áo khoác

trên sofa

ném vàongười

cậu,

ra

lệnh đuổi khách,

“Tự

cậu đi ăn đi,

ăn xong bắt

taxi về

nhà,

đừng

trở

lại đây

nữa.”

Giang Bạch Lộ gật đầu,

đồng ý xong

thật sự ôm áo khoác

của

cậu và đi giày

rời khỏi.

Sầm Qua vô

thức

cảm

thấy



cái gì đó không ổn,

từ

camera giám sát

nhìn đối phương vào

thang

máy,đồng

thời kiên

trì

hiếm

thấy

chờ

cho đến khi

chữ số

màu đỏ bên

cạnh

thang

máy

chậm

rãi

nhảy đến

tầng

một,

anh

mới xoay

người bước

nhanh qua phòng

ngủ, đi

tới ban

công,

nheo

mắt

nhìn xuống dưới

nhờ vào ánh đèn đường.

Mãi cho đến khi

bóng

đen

trong

phạm

vi đường

nhìn

thu nhỏ lại một

mình

ra khỏi tòa nhà, dần dần

hòa

vào bóng tối nồng đậm và

gió đêm mát lạnh, không nhanh

không

chậm

bước

về phía cửa khu phố

mà chưa từng quay đầu lại, Sầm Qua mới

nhàn

nhạt

nhấp

môi,

thầm

nghĩ

bản

thân

quá đa nghi.

Tuy nhiên,

người đàn

ông

chợt

nhớ đến tỷ

lệ những vụ cướp giật và

cưỡng

bức

tăng

cao ở

khu

phố trung

tâm sầm uất trong thời gian gần đây, mất

kiên

nhẫn

nhíu

mày.

Anh

quay

người

đi về phòng ngủ, muốn tìm điện thoại xem thời gian. Khi chạm vào

thân

máy

màu đen của chiếc điện thoại di động trên đầu

giường, anh hơi dừng lại…

Đây không phải

là điện

thoại di động

của

anh.

Điện

thoại di động

của Giang Bạch Lộ ở đây,



cố ý

hay

cậu

ta

thật sự để quên?

Sầm Qua

nhớ

lại khuôn

mặt và

cử

chỉ

của đối phương

trước khi

rời đi,

nhớ

tới Giang Bạch Lộ bước

ra,

anh



ràngthấy Giang Bạch Lộ

cầm điện

thoại di động

trong

tay…

Khuôn

mặt

Sầm Qua đen thui, cúi đầu

chửi

thề.

Anh

giật

cửa tủ quần áo

kéo đồ ra

mặc vào, thay giày rồi vội vàng bước ra

khỏi

cửa.

Mười

phút

sau đó, dưới ánh trăng sau nửa

đêm,

Sầm Qua đi

đến

cửa phòng

an ninh của khu

phố,

tiếng côn

trùng kêu

râm

ran trong

gió,

cùng

với giọng

nói của Giang Bạch Lộ và

bảo vệ trực đêm

gián

đoạn

truyền ra.

“Tôi và…

cãi

nhau,

trong

lúc kích động

chạy

ra đây.” Đây



thanh âm

của Giang Bạch Lộ.

“Ra

ngoài vào

nửa đêm

lạnh

lắm,

người giàu



thường kiêu

căng và

ngạo

mạn,

rất sĩ diện.

Tôi khuyên

cậu

trở về,

nói

lời xin

lỗi…

đi.” Đây

là giọng

của bảo vệ.

“Yên

tâm,

không đến

nửa

tiếng đồng

hồ

anh ấy

chắc

chắn sẽ đuổi

theo

tôi.” Giang Bạch Lộ

nói.

Theo

âm cuối của Giang Bạch Lộ, Sầm

Qua

từ bóng râm bước ra,

đập

vào mắt chính là Giang Bạch Lộ

ung

dung

nhàn

nhã ngồi xổm trên mặt đất, cùng với

ngón

tay

đang

chỉ vào anh của

cậu,

và giọng

điệu

nhẹ nhàng

nhảy

nhót,

“Anh

xem,

tôi

đã nói rồi

mà,

chưa

đến mười phút anh ấy

đã đuổi kịp tôi rồi.”

Sầm Qua cong môi cười nhạt, ánh mắt

quét

về phía cậu giống như muốn xé

xác

cậu thành

hàng

trăm

mảnh.