Chương 36

Sầm Qua cứ

tưởng Giang Bạch Lộ

nói

dối,

ban đêm đè

cậu

xuống

giường mạnh bạo làm, sau

đó thản nhiên

dựa vào đầu giường,

lạnh

lùng

nhìn

Giang

Bạch

Lộ tắm rửa xong rồi

tự động rời khỏi. Ánh mắt mấy

lần

lướt

qua khuôn

mặt cậu, giống

như một vị

phụ

huynh

xử lý một

đứa

trẻ con bướng bỉnh,

không

buông tha

bất

kì một chuyển biến nhỏ nào trên mặt

cậu.

Chỉ

chờ

lúc

cậu

mất kiên

nhẫn.

Tuy nhiên,

Giang Bạch Lộ

còn bình tĩnh và nhẫn nhịn hơn

anh

đánh

giá nhiều.

Người bình thường từ xa

xỉ xuống tiết kiệm thì khó, sướиɠ quen rồi khổ không chịu được, nhưng

Giang

Bạch

Lộ chưa từng than vãn một câu, cũng chẳng bao giờ

nhờ

Sầm Qua đưa cậu

về nhà. Cho dù

Sầm

Qua để ý đến hay không, nửa đêm về

đến nhà, cậu đều đúng hạn

gửi

tin nhắn cho đối phương.

Tuy nhiên,

lúc

đi ngang qua ngoài cửa, thoáng

nhìn

lại

chiếc

giường chỉ có

một chiếc

đệm,

cậu giả vờ

nghi

hoặc

hỏi:

“Mấy

ngày

trước thấy bên

trong phòng sách rải đệm, bạn

anh

đến ở

à?”

Đổi

lấy



cái

nhìn

lạnh

lùng và khuôn

mặt đen đi

của Sầm Qua,

anh

trách

mắng: “Nhìn

lung

tungcái gì,

còn không qua đây?”

Giang Bạch Lộ

cởi giày

leo

lên giường

nhưng không

nằm xuống

ngay

lập

tức,

cũng không

ngồi bên đùi Sầm Qua,



cậu dựa ở đầu giường

tự

mình

chơi điện

thoại di động.

Sầm Qua ngước mắt lên và

thúc

giục

cậu.

Giang Bạch Lộ qua

loa



lệ ừm

một

tiếng,

con

mắt vẫn

tập

trung,

trước sau không

rời khỏi

mànhình điện

thoại di động.

Sầm Qua lười dùng miệng lưỡi,

duỗi

thẳng

cánh

tay

cướp

lấy chiếc

điện

thoại

trong tay

cậu,

rũ mắt nhìn màn hình, một dòng trạng thái tin tức

mới

tuyên

bố phát lệnh truy nã của

cảnh

sát

địa phương

đập

vào mặt. Động tác chạm vào phím khóa màn

hình

của

người

đàn

ông khựng

lại,

anh vô thức nhìn vào

nội

dung

weibo

thêm

vài

lần nữa.

Giang Bạch Lộ

nghiêng

người qua,

cằm

tự

nhiên đặt

lên đầu vai

rắn

chắn và

cứng

rắn

của đối phương,

bổ sung

một

câu: “Hình

như

cách đây vài

ngày



một vụ gϊếŧ

người

cướp

của ở

trungtâm

thành phố,

hiện

nay

hung

thủ vẫn đang

lẩn

trốn.”

Sầm Qua không mảy may dao

động

đẩy

mặt cậu ra, cảnh cáo

cậu

một câu: “Nhớ kỹ những lời cậu

nói,

đừng

làm

những

hành

động

nhàm

chán

đó với tôi.”

Nói xong,

anh ném điện thoại di động của

Giang Bạch Lộ

lên đầu giường,

tắt

đèn ngủ, dựa theo ánh trăng mỏng manh chiếu xuyên

qua khe hở

giữa

rèm

cửa sổ, thuần thục cởϊ qυầи áo

cậu.

Giang Bạch Lộ

cực kỳ phối

hợp giơ

tay

chạm vào

ngực và bụng dưới

của đối phương,

không

mấtnhiều

thời gian,

kèm

theo

tiếng

rung

nhẹ

của

chiếc giường

lớn,

hơi

thở gấp gáp vang

lên

trong bóng

tối,

ánh

trăng

rơi xuống bức

tường,

tạo

nên

những

hình ảnh

lắc

lư và

nhấp

nhô

chồngchéo

lên

nhau.

Mười

một giờ ba

mươi

phút

tối,

Giang Bạch Lộ

đúng

giờ rời khỏi nhà Sầm

Qua.

Tiếng đóng cửa

truyền vào, Sầm Qua

giật ngăn

kéo

ở đầu

giường ra, lấy

bật

lửa và bao

thuốc lá,

châm

một

điếu

thuốc

và kẹp giữa ngón tay. Anh đứng dậy

đến

phòng

sách

mà ngồi xuống,

mở máy tính xách tay vẫn

chạy

sau

vài tiếng

đồng

hồ chưa tắt máy, bắt

đầu

duyệt

báo

cáo công việc cấp dưới ở

công

ty gửi đến.

Đây không phải

là sau khi

lên giường với Giang Bạch Lộ

nên phải

tăng

ca xử



công việc.

Ít

nhấtmột

tuần

trước đây,

hai

người

làm

tình xong,

đều

trực

tiếp đắp

chăn

nằm

ngủ.

Từ khi Giang Bạch Lộ

không ngủ

lại

nhưng

vẫn

kiên

trì nhắn tin cho anh

mỗi

tối sau khi trở

về nhà, mặc dù

hầu

hết thời gian Sầm Qua quá

lười

chẳng buồn mở

ra xem, nhưng anh chưa từng phát giác bản thân đã

tạo thành

thói

quen

đứng

dậy làm việc một giờ

sau

khi đối phương

rời đi.

Về điểm này, ngay cả

người đàn

ông

cũng

cảm thấy không

thể hiểu nổi.

Chỉ



tối

nay,

thời gian

trôi qua dài đằng đẵng,

những

mẩu

thuốc



trong gạt

tàn đã

cao gần gấp đôi so với

trong quá khứ,

chiếc điện

thoại di động



anh

ném

ra

rìa không

hề

nghe

thấy bất kì

tiếng động

nào.

Cuối

cùng,

sự kiên

trì

của Sầm Qua

cạn sạch,

nắm

lấy

chiếc điện

thoại di động

nằm úp sấp

trênmặt bàn,

con

ngươi

nhìn vào

màn

hình khóa di động khếch đại

lên

rồi đột

nhiên

ngưng

tụ.

Tại thời điểm này, thời gian trên điện thoại

di động hiển thị một

giờ

sáng,

trễ

hơn ba mươi

phút so

với thời điểm tin nhắn văn bản

nhận

được tối

qua,

không

có bất kì

lời

nhắc

tin nhắn chưa đọc nào trên thanh thông báo.

Anh vô

thức

hướng ánh

mắt về phía

máy vi

tính,

thoát khỏi phần

mềm văn phòng,

nhìn vào

thời gian

hiển

thị

trên

thanh

công

cụ phía dưới góc phải

màn

hình.

Vẫn là một

giờ

sáng.

Trong

đầu

không

tự chủ được hiện lên nội

dung

tin

tức Weibo

trên

điện

thoại

di động của Giang Bạch Lộ, đầu ngón tay

Sầm

Qua khẽ động đậy, nhấn vào hộp

chứa

tin

nhắn.

Điểm

tròn

màu đỏ

nhắc nhở tin

nhắn

chưa

đọc

rõ ràng dừng phía trên bên trái tên

của

Giang

Bạch

Lộ.

Đường

cong

hơi

sít chặt bất giác nới lỏng vài

phần, anh

mở tin nhắn chưa đọc của

Giang Bạch Lộ ra.

Nhưng

một

giây

sau,

thấy

rõ ngày nhận tin nhắn, anh cau

mày



Đó



tin

nhắn

chưa đọc gửi

từ buổi sáng

hôm qua.

Người

đàn

ông chợt đứng dậy, chiếc

ghế xoay bên dưới tạo ra

âm thanh ảm đạm

trên

nền

nhà.

Sầm Qua phục hồi tinh thần, bình thản buông điện thoại

di động xuống,

xoay

người bước

vào

phòng

tắm,

mở vòi nước phía trên bồn rửa

mặt,

khoát nước lên

mặt.

Sau

đó anh nâng cằm

lên,

liếc

mắt

nhìn người

phía

trong cái

gương.

Người

đàn

ông bên trong gương

cũng

ngước

mắt

lên,

trong

con

ngươi

màu

hổ phách đẹp đẽ

không có

bất kì dao

động

và tâm tình gì. Sầm

Qua

giơ tay

trát kem

cạo

râu lên cằm, mở

dao

cạo tự động, lơ

đãng

đẩy

theo

đường

cong

của

chiếc

cằm.

Đẩy

lên phần giữa quai

hàm,

anh

cáu kỉnh

nhắm

mắt,

tắt dao

cạo

râu

ném vào

trong bồn

rửamặt,

kéo

chiếc khăn

mặt ẩm ướt

treo bên

tường xuống,

lau sạch kem

cạo

râu.

Anh xoay

người vào

trong phòng sách,

cầm điện

thoại di động gọi điện

cho Giang Bạch Lộ.

Giai điệu bận

rộn

trong điện

thoại di động vừa vặn vang

lên

mười

hai

lần,

sau đó

cuộc gọi kếtthúc…

Điện

thoại không



người

nghe.

Liên

tục ba cuộc gọi

nhỡ,

đều

không

có ai nhận. Hàm dưới của

Sầm

Qua căng ra, vẻ

mặt

hơi trầm xuống, anh

nhìn

chằm

chằm

vào danh sách cuộc gọi trên điện thoại,

nhặt

quần áo đã

lấy sẵn trước khi tắm rửa

mà mặc vào, nắm lấy

chiếc chìa khóa xe

ô tô

trên

tủ giày và

đẩy

cửa đi ra

ngoài.

Sau khi xuống dưới đi được một

quãng, anh mới

nhớ

ra, anh không biết địa chỉ cụ

thể của nhà Giang Bạch Lộ. Sầm

Qua

vừa bước nhanh

qua phòng

an ninh vẫn sáng rực

đèn

vừa tìm số

điện

thoại của

Dụ Quân Lân. Điện thoại

di động mới đưa

lên

tai,

một tiếng

nói từ bên

cạnh

truyền tới –

“Anh đi đâu vậy?”

Sầm Qua bỗng dưng ngừng bước,

ấn

nút

dừng

cuộc

gọi,

bất chợt quay đầu lại, không nói một lời

mà nhìn chằm chằm vào chàng trai đứng cách vài bước đang bê

chiếc hộp

thức

ăn khuya trong

tay,

làn môi hơi mỏng của anh mím

thành một

đường thẳng tắp.

Giang Bạch Lộ bị

anh

nhìn,

cậu sửng sốt,

đặt bữa ăn khuya lên bệ

cửa sổ

của phòng

an

ninh,

lặplại

nội dung

câu

nói vừa

rồi: “Đã

muộn

thế

này,

anh

muốn đi đâu?”

“Cậu không

biết sao?” Sầm Qua mở miệng

hỏi,

l*иg ngực phập phồng dữ dội

trong chớp mắt,anh

bước nhanh về phía cậu,

gần như

thô lỗ đút

tay vào

túi quần cậu,

móc điện

thoại di động của cậu ra,

chỉ vào màn

hình chiếc điện

thoại để chế độ im lặng

hiển

thị

ba cuộc gọi nhỡ,

ánh mắt sắc

bén,

hỏi: “Cậu không

biết

tôi muốn đi đâu sao?”

Giang Bạch Lộ

nhấp

môi,

nghiêng đầu

nhìn

anh: “Anh

muốn đi

tìm

tôi?”

Sầm Qua mím môi

không trả

lời.

Giang Bạch Lộ không

hề

chớp

mắt

nhìn

anh,

“Tại sao

anh

muốn đi

tìm

tôi?

Bởi vì

anh

lo

lắng

chotôi sao?

Nhưng



tại sao

anh phải

lo

lắng

cho

tôi?

Bởi vì

những buổi

tối

trước đây

tôi đều gửitin

nhắn báo bình

an

cho

anh,

nhưng

chỉ

mình

ngày

hôm

nay không gửi?”

Giang Bạch Lộ bước

một bước về phía

trước,

biểu

cảm ôn

hòa và bình

tĩnh,

ánh

mắt

trong suốt giống

như

nhìn

thẳng vào sâu bên

trong

con

ngươi

màu

hổ phách,

“Nhưng

anh không bao giờtrả

lời

tin

nhắn

của

tôi,

thậm

chí

cho đến bây giờ

anh vẫn không

thèm

mở

ra đọc phải không?”

Sầm Qua cong môi, lảng tránh những

câu hỏi của cậu, nhưng anh lại

lộ ra một

cái

nhìn

mỉa mai, “Cậu chơi tôi.”

Người

đàn

ông giơ tay ra

cố sức nắm

cổ tay áo

của

cậu mà nâng lên, nét

mặt

hiện

ra vẻ

tức

giận,

“Giang Bạch Lộ, cậu

đừng

năm

lần bảy lượt động chạm đến vạch ranh giới của

tôi.”

“Tôi không



năm

lần bảy

lượt động

chạm đến vạch

ranh giới

của

anh.

Nếu

như

anh không

hạthấp vạch

ranh giới

của

anh

trước

mặt

tôi.” Cậu khẽ

nhíu

mày,

càng

ngày đôi

mắt dường

nhưcàng

tỏa

ra sự dũng

cảm,



hồ

có ánh sáng

trắng

lóe

lên,

“Làm sao

tôi



thể





hội

lần

thứhai,

thậm

chí



lần

thứ ba đυ.ng

chạm vào vạch

ranh giới

của

anh?”

“Sầm Qua,

con

người dễ bị

chiều

hư.” Những đốm sáng

trong đôi

mắt Giang Bạch Lộ

chầmchậm

tụ

lại,

“Nhưng

nếu

anh không

chiều

tôi,

tôi

cũng sẽ không

tham

lam vô độ,

đòi

hỏi

càngnhiều.”

Đôi đồng

tử

của

người đàn ông

hơi

co

lại,

nhìn

cậu với vẻ

mặt

trống

rỗng,

giống

như

từ

chối

hợptác,

cũng giống

như đang

chết

lặng

người.

Giang Bạch Lộ

hơi

nâng

mặt

lên,

ánh

mắt dịu dàng



mềm

mại,

nhưng

lời

nói

ra

lại xuyênthẳng vào

tim: “Cho

nên buổi

tối

ngày

hôm đó,

anh

tức giận

là bởi vì

tôi

tự ý dắt

chó

ra

ngoài,hay bởi vì

tôi và

người khác ăn

cơm ở

nhà

hàng

tình

nhân?”

Hầu kết người đàn ông hơi

chuyển động, giọng

nói lạnh lẽo của anh

ẩn chứa chút tức giận: “Tôi đã nói

chuyện này rồi, cậu

không nhớ

nổi

sao?”

Giang Bạch Lộ



mi

mắt,

tựa

như

con

cái bị phụ

huynh

trách

mắng,

nét

mặt vâng

lời

nhưngmiệng vẫn phản đối: “Sầm Qua,

những

lời

nói đó

của

anh

chẳng đáng

tin

chút

nào

hết.

Con

chócủa

nhà

anh,

thấy

anh

cũng không vui vẻ và

thân

thiết

như khi

thấy

tôi.

Chưa kể…”

Lòng

cậu giống

như một tấm gương, “Chưa

kể anh cũng chẳng thích chó.”

“Cho

nên” Dường

như

muốn

che giấu sự khẩn

cấp và bối

rối

của

trái

tim

mình,

Giang Bạch Lộ nởnụ

cười,

nhưng không giấu diếm sự

mong đợi

trên khuôn

mặt,

“Anh

thật sự không

thích

tôi sao?”