Chương 38

Hầu hết mọi người cần có

một khoảng

thời

gian

dài

hoặc

ngắn

thích

ứng

hiểu

rõ lẫn nhau khi

mới

bắt đầu yêu đương. Giang

Bạch

Lộ và

Sầm

Qua vừa rơi vào

tình

yêu,

lại

có thể nói

là thuận

buồm

xuôi

gió nước chảy thành

sông,

thậm

chí

bỏ qua giai đoạn yêu

nhau

cuồng nhiệt, trực tiếp đi thẳng vào xu

hướng

vợ chồng

già chung

sống đã lâu không thể quay đầu

lại.

Với bối cảnh gia đình và

mặt mày vóc dáng, nếu Sầm

Qua

muốn,

nhất

định

không thiếu bạn giường.

Nhưng

nếu

đề cập đến

chuyện yêu đương, ngoại

trừ thời kỳ trung học, anh chưa từng nghiêm túc yêu nhau với

người khác. Cho nên

từ đầu đến cuối anh

không thể

phát

giác, hình thức ở chung

của anh và

Giang Bạch Lộ

có gì

không thích hợp.

Không

gửi

tin nhắn dư thừa nào

trong ngày, buổi tối cuối tuần hẹn

nhau

ra ngoài

ăn, Sầm Qua lái

xe đến cửa ga

tàu điện ngầm gần công ty

đợi

cậu.

Giang

Bạch

Lộ mở cửa

ô tô

bên

ghế phụ lái khom lưng ngồi vào, Sầm

Qua

quay

đầu nhìn cậu: “Em muốn ăn

gì?”

“Gì cũng được.” Giang Bạch Lộ lơ đãng

trả lời,

cậu giơ

tay giật ngăn kéo đựng đĩa nhạc nhưng không

thấy album nhạc pop cậu mua lần

trước,

nghi

hoặc ngẩng đầu lên,

“Album ca nhạc lầntrước em

tặng anh đâu?”

Sầm Qua giật mình, nhớ đến vài

tuần

trước anh

ném

những

chiếc đĩa

đó vào hòm tạp

vật,

vẻ mặt tỏ

ra không

có gì

để chống

đỡ, từ ngữ

không rõ

ràng:

“Cất

đi rồi.”

Giang Bạch Lộ

truy

hỏi

một

câu: “Cất ở đâu?”

Sầm Qua nhíu mày, “Hòm tạp vật

ở gara.”

Giang

Bạch

Lộ:

“…”

Cậu đóng

ngăn kéo

lại,

mím

môi im

lặng không

nói,



mi

mắt

chăm

chú



hoáy điện

thoại di động

trong

tay

cậu.

Thấy

cậu rất lâu không đáp lời, Sầm

Qua

tặc lưỡi một tiếng,

gõ vô

lăng, nhướn mày, “Ai bảo

em cùng người

đàn ông khác đi

ăn ở

nhà

hàng

tình

nhân.”

Người

đàn

ông càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, “Ăn thì

thôi

đi,

còn dắt theo con chó

của

nhà tôi.”

Giang Bạch Lộ

chợt

ngẩng đầu

lên

nhìn

anh.

Sầm Qua cong môi cười nhạt, “Sao vậy? Tôi nói

sai

chỗ nào sao?”

Giang Bạch Lộ gật đầu,

giọng điệu qua

loa



lệ: “Đúng,

anh

nói gì

cũng đúng.” Cậu

chỉ vào

trang web đồ ăn

ngon

trên điện

thoại di động,

mỉm

cười,

con

ngươi đen bóng

lóe sáng,

“Chúng

ta đi ăn

lẩu đi.”

Sầm Qua: “…”

Anh không

chút

nghĩ

ngợi



từ

chối.



lẽ bởi vì

mẹ đẻ



người Mỹ,

anh

luôn

nghiêng về khẩu vị

của

người phương Tây

trong việc

lựa

chọn đồ ăn,

đương

nhiên

rất ít khi

anh đặt

chân vào

nhàhàng

lẩu

trong

nước.

“Ăn cơm Tây đi.” Sầm Qua đổi câu chuyện,

quay người lười

biếng

hỏi,

“Em

thích nhà

hàng đồ Tây nào?”

Giang Bạch Lộ

thẳng

thừng,

“Không

thích

nhà

hàng

nào

hết.”

Nếu hiện tại cậu vẫn

chưa

theo

đuổi

được

Sầm

Qua,

cậu sẽ đồng ý đi ăn

cơm Tây mà

không cần

nghĩ

ngợi

gì.

Ngay

cả khi phải ăn

cả tuần cơm Tây, cậu

cũng

không bận

tâm

chút

nào.

Nhưng

bây

giờ cậu và

Sầm Qua đã là

quan

hệ yêu đương bình đẳng, tuy Giang Bạch Lộ thích đối phương,

nhưng

cũng

không để

bản thân phải chịu thiệt

vì chuyện

nhỏ nhặt này.

Cũng



thể

nói

rằng,

không

thỏa

hiệp với

chi

tiết,

không



nghĩa



tình

cảm

của

cậu không đáng

tin

tưởng.

Giang Bạch Lộ

nghiêng đầu

nhìn đường

cong sườn

mặt sắc

nét

của Sầm Qua,

chân

mày khóemắt

cậu

nhuộm

nụ

cười

nhàn

nhạt,

ánh

mắt giống

hệt buổi ban đầu gặp

mặt,

tràn đầy

nhiệtlượng và

tình ái,

sóng dậy không sợ

hãi,

nhưng

chỉ

cần

có gió

thổi qua,

sẽ dập dờn bắt đầu khởi động.

Sầm Qua quay sang, đυ.ng vào vẻ

mặt

lưu luyến

không

kịp

thu lại của cậu. Anh

bình

thản

trầm

tư một lúc, ma

xui

quỷ khiến

mở miệng:

“Vậy

đi ăn

lẩu

đi.”

Sau bữa tối, lái xe

trở về Jade Garden,

chiếc

xe việt dã màu

đen

tắt máy ở

bãi đỗ xe

mờ tối và

yên tĩnh,

Sầm Qua rút chìa khóa xe

ra, quay đầu muốn nhắc nhở Giang Bạch Lộ

xuống xe.

Nhưng thấy đối

phương vẹo người tựa lưng trên ghé, nhẹ

nhàng nhắm mắt, hơi

thở

vừa nông vừa chậm.

Sầm Qua cúi người tiến đến, muốn giơ tay

bóp

mũi đánh thức cậu, nhưng

khi đầu ngón tay tiếp xúc

chóp

mũi

đối phương, anh

rụt

lại,

giúp

cậu tháo dây an

toàn. Khi

ngẩng đầu

lên,

anh

phát

hiện

cảm xúc mềm mại

ấm áp rơi

vào

trên

cằm anh.

Sầm Qua buông mắt nhìn xuống,

đối diện với con mắt

tỉnh

táo

của Giang

Bạch

Lộ. Anh nhướn mày, “Em giả vờ

ngủ?”

Giang Bạch Lộ không

trả

lời

anh,

ngược

lại giơ

tay

tắt đèn

trong xe,

thuận

tiện ôm eo Sầm Qua.Trong bóng đêm,

cậu

ngửa

mặt,

dùng

môi

lần



hầu kết

trên

cổ đối phương.

Hôn

từ

hầu kếtlên

trên,

cuối

cùng

chuẩn xác

tìm được

môi Sầm Qua.

Cậu khẽ

cọ

môi

trên

môi Sầm Qua,

khi

cậu

mở

miệng,

luồng khí

tinh

tế

từ

trong

miệng

chui vào giữa

làn

môi đối phương.

Giang Bạch Lộ đè

thấp giọng

nói,

thì

thầm

hỏi: “Làm không?”

Sầm Qua khựng lại một giây, nhưng vẫn xách cổ

áo của cậu đẩy

cậu

ra, vẻ mặt

không mảy

may

dao động,

thậm

chí anh khẽ cười nói: “Em

có biết bây giờ em

giống

cái

gì không?”

“Giống

cái gì?” Giang Bạch Lộ

mỉm

cười.

“Giống

như

một

cái

nồi

lẩu

hình

người đi bộ.” Người đàn ông vỗ vỗ



cậu,

tỏ

ra ghét bỏ,“Nhanh đi

ra

tắm

rửa đánh

răng.”

Giang

Bạch

Lộ:

“…”

Cậu

hơi bất

ngờ

mím

môi,

hỏi

lại: “Anh

thật sự không

làm?”

Sầm Qua vừa đặt

một

bước

chân

ra khỏi xe, không thèm quay đầu lại, “Tôi không làm cùng một

người đầy

mùi

lẩu.”

“Được thôi.” Cậu

hơi

mất

hứng đẩy

cửa xuống xe,

quay

lưng về phía

người đàn ông,

khẽ khànglẩm bẩm,

“Anh vậy



cũng



thể

nhịn được.”

Sau khi hai người lên tầng, phân nhau ra

vào

phòng

tắm

đi tắm. Giang Bạch Lộ nằm

ngâm

người trong bồn tắm

lớn

một lát, hơi nước dày đặc

lượn

lờ trong

phòng

tắm

làm cậu buồn ngủ, ngay lập tức

nhớ

đến tâm tư

nổi

dậy bất thình lình ở

trong xe

lúc trước.

Cậu

thầm

nghĩ

tắm nhanh

để lên giường đi ngủ, vội

vã đứng dậy khỏi bồn tắm, kéo

chiếc khăn tắm

lau

khô cơ thể, rồi

mặc

đồ ngủ bước về

phía

giường.

Vừa mới cởi dép

lên

giường, thậm chí không kịp xốc

chăn

lên,

cặp

chân

vừa trắng

vừa dài vẫn còn

lắc

lư ở

bên ngoài

giường, mắt cá

chân

đã bị

người trên giường túm lấy, khóe mắt cậu

dường như

vẫn

thoáng thấy sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt trong đôi mắt

Sầm

Qua.

Cậu

tỏ

ra

nghi

hoặc xoay

người

lại,

muốn xác

nhận

thêm

thì phát

hiện ánh

mắt bình

tĩnh khôngchút gợn sóng

của đối phương

nhìn qua,

dường

như ký ức

một giây

trước

chỉ

là bản

thân không duyên

cớ

tự

tạo

ra.

Tiếp

theo,

lời

nói

của Sầm Qua không

hề

nghi

ngờ

chứng

minh

thật sự

chỉ docậu

nghĩ

nhiều.

Người

đàn

ông buông

bàn tay nắm cổ

chân

cậu ra, ngồi dậy thúc giục cậu: “Xuống giường

đánh

răng

đi.”

Giang

Bạch

Lộ ừm một

tiếng, ngồi ở

trên

giường cúi

đầu

tìm dép, không

mảy may để

ý, dù nét

mặt

người

đàn

ông rất bình thản tự

nhiên, ngón trỏ và

ngón

cái của bàn tay

buông lỏng đặt

ở bên người kia khe

khẽ

dán lại, lẳng lặng vuốt nhẹ một chút.

Cậu xỏ dép,

vừa

mới bước vào phòng

tắm,

cầm bàn

chải đánh

răng,

trét kem

rồi

cho vào

miệng,thoáng

nhìn vào bên

trong giương,

người đàn ông

thân

hình

cao

lớn đã không

nhanh khôngchậm bình

thản bước

theo sát

rồi

tiến vào,

đứng ở bên

cạnh

cậu,

không

hề

thanh

minh

màchiếm

mất

một

nửa không gian

trước bồn

rửa

mặt.

Giang Bạch Lộ di

chuyển bàn

chải đánh

răng,

khuỷu

tay

cậu đánh

thẳng

lên

cánh

tay đối phương.

Cậu quay

mặt qua

liếc

mắt

nhìn

anh,

dùng ánh

mắt ý bảo Sầm Qua dịch sang bên

cạnhmột

chút.

Người

đàn

ông phớt lờ, thậm chí im

lặng

giơ cằm lên, ánh mắt

chậm

rãi

lướt

qua một cái bàn

chải

đánh

răng

khác

ở bên trái chiếc cốc súc

miệng đặt

trên

giá

treo

tường, cuối cùng rơi

vào

khuôn

mặt

trong

gương của

Giang Bạch Lộ.

Miệng

Giang Bạch Lộ

tràn

đầy bọt trắng sữa, vẻ mặt

không có

gì để

chống đỡ,

cậu

giơ tay rút bàn

chải

đánh

răng

kia

ra, trét kem đánh răng lên, không quay đầu lại mà

đưa sang phía bên cạnh. Hai người lặng lẽ đánh răng trước gương,

trong

không khí

chỉ

có tiếng lông bàn chải ma

sát

hàm răng nhỏ vụn vang lên.

Ba phút sau,

Giang Bạch Lộ

lấy

chiếc

cốc bên phải xuống,

đổ đầy

nước,

ngửa đầu

cho vàomiệng,

súc sạch bọt kem đánh

răng

trong

miệng

rồi

nhổ vào bồn

rửa.

Cùng

lúc đó,

cái

tay

cầmchiếc

cốc kia bỗng

nhiên

nhẹ đi,

chiếc

cốc

trong

tay

cậu bị Sầm Qua

lấy

mất.

Cậu

ngẩng đầu

lên,

không

thấy



nét

mặt đối phương,

chỉ kịp

thấy đối phương sử dụng

cốc súcmiệng

cậu đã dùng qua,

ngửa đầu uống

một

ngụm

nước,

sau đó khom

lưng phun

ra.

Giang Bạch Lộ

ngẩn

người đờ

ra

tại

chỗ,

đợi Sầm Qua

rửa sạch

miệng đứng

thẳng

người

lên,

vẻmặt

cậu kinh

ngạc

chỉ vào

chiếc

cốc

trong

tay Sầm Qua,

nói: “Đây



cốc

của em.” Cuối

cùng,

cậu giơ

ngón

tay

chỉ vào

chiếc

cốc

còn

lại

trên giá,

“Đây

mới



cốc

của

anh.”

Sầm Qua trầm ngâm liếc mắt nhìn cậu

một

cái,

“Thì

sao?

Tôi không

thể dùng đồ của

em?”

Giang Bạch Lộ

rụt

ngón

tay về,

chậm

rãi

mở

miệng: “Không phải,

nhưng

mà…”

“Em đã ngủ

trên giường của

tôi,

tôi lại không

thể dùng cốc của em sao?” Sầm Qua không để

tâm,thúc giục cậu,

“Lề mề cái gì?

Còn không nhanh lau miệng sạch sẽ.”

Giang Bạch Lộ không

hề di

chuyển,

không giải

thích được



nheo

mắt

lại.

Cậu

cảm

thấy Sầm Qua

lúc

này không

hiểu sao



chút khác

thường,

nhưng không

thể

nói



ra được,

rốt

cuộc

làtại sao.

Thấy

cậu không

coi ai ra

gì mà

đứng

ngốc

tại

chỗ,

Sầm Qua tiêu sạch kiên trì nhíu mày

lại,

thậm

chí

lười

mở miệng,

anh ném thẳng chiếc

cốc vào bồn rửa, giơ

tay

trái

phủ lên môi Giang Bạch Lộ.

Ngón

tay trái hơi thô ráp

từ khóe môi cậu nặng nề

quét

qua,

kéo suy nghĩ của cậu

trở

về hiện thực. Ánh mắt Giang Bạch Lộ

chuyển sang chiếc gương

bên cạnh,

thấy

Sầm Qua chùi sạch một lớp

kem

đánh

răng

màu trắng

sữa bên môi cậu, sau

đó anh cúi đầu

mở vòi nước, rửa sạch kem đánh răng trên ngón tay.

Giang Bạch Lộ sửng sốt,

nhận

thấy

chút

nôn

nóng

hấp

tấp

trong động

tác

rửa

tay

của đối phương.

Cậu giơ

tay

túm

lấy

cánh

tay Sầm Qua,

mở

miệng,

khó khăn

lắm

mới bật

ra được

mộttừ: “Anh…”

Sầm Qua bất chợt đóng vòi

nước

trên

bồn

rửa mặt, bọt nước trong suốt vẫn lưu lại

trên

tay,

thậm

chí

không

để Giang

Bạch

Lộ có

cơ hội nói một

câu

hoàn

chỉnh, thuận tiện trở tay

tóm

lấy bàn tay phủ

lên

cánh

tay anh, lôi Giang Bạch Lộ đặt

lên

trên

bức tường

bên cạnh chiếc

gương, cúi

đầu

mãnh

liệt

hôn xuống.

Quả nhiên

cảm nhận được hương

bạc hà thơm tho

giữa

môi

lưỡi

của người

kia.

Sầm Qua thỏa mãn trượt đầu lưỡi vào, hai

chân

ép chặt Giang

Bạch

Lộ lên tường không cho nhúc nhích,

bàn tay từ

bên

hông

luồn

vào áo ngủ

của

cậu,

thành

thạo

vén

áo ngủ lên

trên

ngực

cậu,

cúi

người

chôn

vào

giữa

cần cổ trắng bóc của

cậu

mà cắи ʍút̼.

Cuối

cùng,

giữa khi vẻ

mặt Giang Bạch Lộ

mông

lung

nhất,

anh đè

thấp giọng

nói,

nhấn

từ

chữmột: “Tôi

thật sự,

suýt

nữa không

nhịn

nổi.”