Chương 4: Đẹp trai nhưng dấm dở

Được rồi, anh ta thực sự đến để bắt cô vợ nhỏ của mình.

Vu Khiêm nhìn hai vệ sĩ bên cạnh như cây gậy, một người dang tay ra, người còn lại chắp tay định đuổi họ đi. Vu Khiêm thở dài

“Tôi ăn xong bữa tối rồi rời đi được không?”

Bụng anh cồn cào, kim chủ của mình thực sự đã buông tay cô ra ra và đi theo Vu Khiêm vào phòng. Người đàn ông này cau mày khi nhìn thấy cô mở hộp mì ăn liền.

“Anh có muốn ăn nó không?”

Đây là một thương hiệu được xếp hạng và nổi tiếng ở Trung Quốc! Đừng nhìn nó, nó chỉ là một thùng sáu tệ tám mươi một miếng. Nó có đầy thịt, rau và đồ ăn chủ yếu. Chỉ cần một ngụm thôi cũng có cảm giác mỹ vị nhân gian.

Vu Khiêm dùng chiếc nĩa dùng một lần gắp sợi mì bị cong lên. Lục Đình Kiêu cầm lấy chiếc nĩa, ăn xong mấy miếng mì.

Vu Khiêm có cảm giác như đang xem một chương trình mukbang, ngay cả cách nhà tài trợ ăn mì gói cũng trông sang chảnh nha.

“Này, tôi ăn xong rồi!” Lục Đình Kiêu có lẽ đã ăn quá nhanh và ợ hơi.

Vu Khiêm từ từ lấy ra một cái hộp khác từ trong tủ.

“Anh có muốn ăn tiếp không? Hai anh vệ sĩ, anh có muốn ăn không?”

Hai vệ sĩ bảo an nói không muốn ăn.

Lục Đình Kiêu cầm lấy hộp mỳ: “ Em có bao nhiêu?”

Vu Khiêm mở ngăn kéo và trong đó chứa đầy mì ăn liền với nhiều hương vị và màu sắc khác nhau.

“Anh có muốn ăn thêm không?”

“Đi với tôi.”

Lục Đình Kiêu kéo Vu Khiêm để cô không phản kháng chút nào, đồng thời cũng không quên bảo vệ sĩ đi mua đồ ăn.

Vu Khiêm bị Lục Đình Kiêu kéo về phòng bệnh buổi chiều vvvvvip, ngồi trong phòng bệnh sang trọng có nhiệt độ thích hợp, nhìn chằm chằm Lục Đình Kiêu, một người ợ hơi, một người ngáp dài.

“ Anh Lục này, tôi không phải vợ anh.”

“Đúng vậy, anh đã nói sẽ cưới em.”

Vu Khiêm nhìn Lục Đình Kiêu bằng ánh mắt mờ mịt, anh ta đẹp trai quá mà đầu óc dấm dở quá.

Bằng Chu bước vào, đặt bữa ăn xuống rồi rời đi. Vu Khiêm theo tinh thần thoải mái, không kiêngdè thân phận mà bắt đầu ăn ngon hơn gấp trăm lần.

Trong bữa ăn, Vu Khiêm không quên đến tìm Trần Hoài để tìm hiểu. Cô không muốn bị Lục Đình Kiêu bám dính. Cô chắc chắn rằng hệ số của anh rất cao, ngoại trừ đầu óc kém cỏi.

Tiếc là anh ấy đẹp trai quá.

Vu Khiêm cũng muốn cam chịu ngủ với Lục Đình Kiêu, cô muốn rời đi nhưng lại không thể thoát ra được.

Lục Đình Tiêu rúc vào giường cô, mái tóc đen có chút lộn xộn, có vài sợi dính lên.

Vu Khiêm dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, cao hơn cô rất nhiều Lục Đình Tiêu vùi đầu vào hõm cổ cô, không hề để Vu Khiêm đẩy anh ra, thậm chí còn vuốt ve cô một cách nịnh nọt.

“Vợ ơi, anh sợ làm em sợ, xin em đừng bỏ đi.”

Màn đêm ở thành phố Tây Dương có chút lạnh lẽo, nhưng cũng không đủ để khiến Vu Khiêm rùng mình.

Lục Đình Kiêu đã trải qua chuyện quái gì vậy, tại sao vợ anh lại không muốn anh nữa?

Vu Khiêm không biết đó có phải là sự đồng cảm hay không, cô đưa tay xoa xoa mái tóc của Lục Đình Kiêu, đầu ngón tay vừa mát lạnh vừa mềm mại vuốt tóc một cách thoải mái.