Chương 19: Ăn miếng trả miếng

Nhiễm Tình bị ép dưới thân anh.

Hai chân kẹp chặt lấy vòng eo không hề có chút mỡ thừa của anh, nơi riêng tư liên kết chặt chẽ với nhau, đón nhận mọi va chạm của anh.

Cơ thể trắng nõn duyên dáng, mỏng manh như một đứa trẻ sơ sinh, dưới sự tàn phá thô bạo của Hách Lịch Khôn trở nên ửng hồng rực rỡ.

Hách Lịch Khôn nhìn chằm chằm vào người bên dưới, cảm nhận cơ thể nhạy cảm của cô nảy lên theo từng động tác của anh.

Tiểu huyệt ẩm ướt, co rút cực chặt.

"Tuổi không lớn, sau khi trải qua, cơ thể cũng trở nên quyết rũ đấy!"

Những lời lạnh lùng này khiến Nhiễm Tình đỏ mặt đến tận cổ, ngoài miệng nói những lời không rõ chữ.

"Tôi… chính là…. Không thích… thì anh… không cần làm thế."

Giữa những cú va chạm, cô lắp bắp lạc điệu.

Lời nói của cô khiến Hách Lịch Khôn nhướng mày, dưới đôi mắt đen của anh có một chút không hài lòng,

Nhiễm Tình mím chặt khóe môi mỏng.

Hách Lịch Khôn ôm người bên dưới vào trong lòng, vật đó vẫn cắm vào trong cơ thể của cô, chưa rút ra.

Anh lật người cô lại, bắt cô quỳ trên giường, dựa vào người cô, khom lưng, xâm nhập vào cơ thể cô.

Không biết đã qua bao lâu rồi.

Nhiễm Tình cảm thấy tiểu huyệt đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, sưng lên dữ dội.

Cô nằm bẹp trên giường mệt mỏi thở gấp.

Từ khóe mắt cô thoáng thấy tấm lưng cao vạm vỡ của người đàn ông.

Nó được bao phủ bởi những vết cào xước khác nhau!

Cô thu hồi ánh mắt, nhắm lại đôi mắt mảnh khảnh xinh đẹp, mí mắt che dấu du͙© vọиɠ còn chưa tiêu tan!

Cùng lúc đó trong một căn phòng khác.

Căn phòng mục nát không thể tả được, Hàn Tuấn nằm trên mặt đất sớm đã mất đi vẻ đẹp trai tuấn tú thường ngày.

Anh ta bị giày vò suốt một đêm, ánh mắt rời rạc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c dày đặc khắp mông, cúc huyệt nhăn nheo bị làm đến mở rộng ra.

Ngực, miệng, và trên mặt, đều nhớp nháp tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Hơn mười giờ đêm hôm qua, khi Hàn Tuấn chuẩn bị nghỉ ngơi.

Có tiếng gõ cửa ngoài phòng, anh ta vừa mở cửa ra, thì bị người từ bên ngoài xông vào, mạnh mẽ đẩy anh ta vào phòng.

Cơ thể anh ta lảo đảo lùi lại vài bước mới có thể đứng vững.

Lúc này anh ta nhìn thấy một người đàn ông, thân hình cao lớn mạnh mẽ.

Một người đàn ông cao lớn với chiều cao gần 1,9 mét, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khuôn mặt u ám, bước những bước lười biếng đi vào.

Hách Lịch Khôn chủ động trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, lưng dựa vào ghế.

Anh bắt chéo chân, nhìn chằm chằm tướng mạo nho nhã trắng trẻo của Hàn Tuấn.

Giờ phút này Hàn Tuấn bị ánh mắt sắc bén nham hiểm nhìn chằm chằm nên vô cùng sợ hãi.

Vô hình chung hào quang phát ra từ cơ thể Hách Lịch Khôn từ trong ra ngoài đều lấn áp anh ta rất nhiều.

Anh ta cố gắng chỉnh lại âu phục bình tĩnh hỏi.

"Các người là ai? Tại sao xông vào phòng của tôi?"

Hách Lịch Khôn không đáp lại anh ta, giơ một ngón tay lên, biểu thị rằng đã đến lúc bắt đầu.

Năm người còn lại trong phòng, thấy ông chủ ra chỉ thị liền ngầm hiểu ý đẩy Hàn Tuấn xuống mặt đất.

Bọn họ thô bạo xé quần áo trên người anh ta, một trong số bọn họ bôi trơn khắp tay, bắt đầu thô bạo chà mạnh vào mông anh ta.

Trong lúc giằng co, Hàn Tuất thực sự sợ hãi.

Quần áo trên người anh ta bị lột sạch.

Anh ta cảm nhận được những ngón tay đang khuấy động trong cơ thể mình, khi giãy dụa, bởi vì cánh tay của anh ta bị đè trên mặt đất, hoàn toàn không thể chống cự,

Anh ta đỏ mặt giận dữ mắng.

"Các người mau thả tôi ra, có biết tôi là ai không? Có tin tôi gϊếŧ các người không."

Hách Lịch Khôn ngồi trên ghế sô pha lạnh lùng nhìn tất cả những điều này.

Lời đe dọa của Hàn Tuấn dường như cực kỳ lố bịch trong mắt anh!

"Mày không phải rất thích sắp xếp cho người ta bị cưỡиɠ ɠiαи sao? Vừa đúng lúc cũng để cho mày trải nghiệm thử một chút!"

Giọng nói không nặng không nhẹ, toát lên sự lạnh lùng đến rợn người.