Chương 2: Yêu cầu

Trong khi nói, những ngón tay mảnh khảnh nhợt nhạt uyển chuyển vuốt ve cơ thể vạm vỡ của người đàn ông, nhưng cơ thể cô lại khát khao tiếp xúc thân mật hơn nữa, vô thức cọ xát vào người anh.

Đối với nhất cử nhất động của cô, đôi mắt vốn không có chút ấm áp nào của Hách Lịch Khôn phủ đầy một tầng lạnh giá, rùng mình mím chặt môi.

Anh cũng không thương hoa tiếc ngọc, kéo người phụ nữ trên người ra một cách không thương tiếc.

Khi trợ lý Lý Vấn Hàn đi cùng anh nhìn thấy cảnh này, anh ta hoảng sợ đến mức tim nhảy lên tận cổ họng.

Hách tiên sinh ghét nhất việc bị người khác chạm vào cơ thể, huống chi đối phương lại còn là một phụ nữ đến từ nơi này, điều đó khiến anh không khỏi bắt đầu lo lắng cho tình hình của người phụ nữ sau này!

Anh ta ở bên cạnh Hách tiên sinh nhiều năm như vậy, đã từng chứng kiến vô số phụ nữ muốn lên giường cùng tiên sinh.

Người phụ nữ trước mắt này, quả thực rất xinh đẹp, dáng người cũng coi như xuất sắc, nhưng dùng thủ đoạn này để bò lên giường của Hách tiên sinh chỉ là mộng tưởng mà thôi.

Nhiễm Tình bị người đàn ông ngăn lại, cô đã hoàn toàn mất đi ý thức, cơ thể lại lảo đảo ngã vào vòng tay của người đàn ông.

Cô đưa tay ôm eo người đàn ông, ngẩng mặt lên nhìn anh bằng ánh mắt bối rối, giống như một con mèo nhỏ.

“Nóng quá, nóng quá…”

Cơ thể mềm mại toát ra mùi hương thơm ngát cọ tới cọ lui trên người Hách Lịch Khôn, anh cảm nhận được phản ứng từ thân dưới, sắc mặt u ám bất chợt thay đổi.

Anh đã sống thanh tịnh nhiều năm như vậy, chuyện khiến thân dưới có phản ứng lại càng rất ít.

Tuy nhiên người phụ nữ này chỉ cọ xát vài cái, nó rất nhanh đã cương cứng.

Anh bế cô lên, đi về phía thang máy.

Lý Vấn Hàn mở to mắt nhìn Hách tiên sinh ôm một người biến mất khỏi tầm nhìn, sau thời gian dài mới hết ngạc nhiên mà định thần lại.

Hách Lịch Khôn đã bế người phụ nữ lên phòng VIP trên tầng.

Anh đặt người phụ nữ không biết an phận này lên giường.

Mái tóc đen che nửa khuôn mặt của Nhiễm Tình, cô vặn người, kẹp chặt hai chân xoa xoa qua lại.

Hai gò má ửng hồng, dưới đôi mắt đẹp có sương mờ, cô ngửa cổ ra sau, phát ra một tiếng rêи ɾỉ nũng nịu.

Tuy nhiên Hách Lịch Khôn chỉ đứng bên giường, cúi đầu nhìn người phụ nữ, không biết anh đang suy nghĩ cái gì, trì trệ không có bước tiếp theo.

Mãi cho đến khi Nhiễm Tình tự mình cởi váy, để lộ ra cơ thể trắng nõn yêu kiều.

Đôi mắt sâu thẳm của Hách Lịch Khôn trở nên u tối hơn một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn đầy đặn.

Anh nghiêng người đè Nhiễm Tình xuống dưới thân, vùi mặt vào ngực cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, mùi hương này không hề khiến anh cảm thấy phản cảm.

Lúc này anh mới há miệng liếʍ cơ thể cô.

Hơi thở vô tình nặng hơi một chút, anh ôm bầu ngực căng tròn trong lòng bàn tay, thô bạo xoa nắn, dươиɠ ѵậŧ phía dưới căng lên có chút khó chịu.

Theo sự động chạm của anh, Nhiễm Tình như cá gặp nước, đôi chân thon dài trắng nõn của cô duỗi ra kẹp bên hông người đàn ông, hai tay vòng qua cổ anh.

"A~~ tôi muốn~~"

Xuyên qua lớp quần áo, cô cảm thấy có thứ gì đó vừa dày vừa cứng áp vào bụng dưới, tay không tự chủ mò mẫm về phía hông của người đàn ông, muốn cởi bỏ lớp quần áo ngăn cách sự tiếp xúc da thịt của hai người.