Chương 7: Ngủ

Khi Lý Ngâm Nhất phân tâm.

Hàn Tuấn đã kéo váy của cô ta lên đến ngực, cởi nội y của cô ta ra.

Nhìn hai đầṳ ѵú thâm đen, cũng không còn căng mọng như thời con gái, anh biết chỗ này đã bị vô số đàn ông bú ʍúŧ, ngay lập tức không còn ham muốn liếʍ.

Anh điều chỉnh chỗ ngồi, ấn gáy cô ta xuống ra lệnh.

"Liếʍ nó cho tôi."

Lý Ngâm Nhất tỉnh táo lại, mặc kệ quần áo xộc xệch.

Cô xuống khỏi người anh ta, quỳ trên ghế lái chật chội, ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ hôi hám của anh ta.

Chiếc lưỡi cuộn quanh dươиɠ ѵậŧ mềm mại, liếʍ láp lên xuống rất điêu luyện.

Côn ŧᏂịŧ được khoang miệng ẩm ướt bao quanh, Hàn Tuấn thoải mái hít một hơi thật sâu, nhắm mắt tận hưởng sự phục vụ của cô ta.

Vài ngày sau.

Nhiễm Tình không giống như trước kia, tìm kiếm Hàn Tuấn như một con ngốc, trong khoảng thời gian này, cô bình tĩnh lấy lại chìa khóa xe từ chỗ Lý Ngâm Nhất về.

Sau khi tan học, cô cầm sách trở về ký túc xá.

Khi mở cửa phòng, cô phát hiện một người đàn ông cao gầy trong bộ vest và đôi giày da, khoanh chân ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn.

Từ trong ra ngoài, người đàn ông đều thể hiện khí chất cao quý không phải một sớm một chiều mà có được.

Khi người đàn ông nhìn qua, cô nhất thời đóng băng tại chỗ.

Nét mặt thâm trầm, lạnh lùng, khí chất độc đáo của người đàn ông khiến cô không thể rời mắt.

Đặc biệt là đôi mắt dài hẹp sắc bén lộ ra sự hung ác, vô hình toát ra sự ép buộc.

Nhiễm Tình hít một hơi thật sâu, những cảnh ân ái đêm hôm đó chợt hiện lên trong tâm trí.

Sau khi xác định người đàn ông trước mặt chính là người đàn ông mà cô đã mời gọi dưới sự thúc giục của thuốc.

Nhiễm Tình căng thẳng nuốt nước bọt, không biết vì sao người đàn ông lại xuất hiện trong ký túc xá của cô, đầu óc dường như trống rỗng, không thể suy nghĩ, trong tiềm thức nảy sinh một ý nghĩ muốn chạy trốn.

Nghĩ là làm, cô ném sách xuống rồi xoay người chạy đến thang máy cuối hành lang.

Tuy nhiên chưa chạy được bao xa, cô đã bị chặn lại bởi hai người đàn ông mặc vest đen đột nhiên xuất hiện.

Đây là trường học, còn là ký túc xá nữ sinh, làm sao những người này vào được đây?

Thấy không thể chạy thoát, dưới sự hộ tống của hai người kia, cô chỉ có thể cắn răng quay về phòng của mình.

Vừa bước vào trong, cửa ký túc xá liền đóng lại.

Điều này càng khiến cho cô căng thẳng hơn, cô đứng cách người đàn ông một mét, hai mắt rũ xuống, giọng điệu vô cùng áy náy.

"Làm thế nào anh tìm được tôi?"

Hách Lịch Khôn lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, nhìn thấy cô trong bộ dạng ngoan ngoãn, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng cô quấn lấy anh đêm đó.

Anh khẽ cử động mi mắt.

"Ngủ."

Nhiễm Tình nghe người đàn ông nói chuyện thẳng thắn như vậy khiến cô sững sờ trong giây lát.

Trong khi cô còn đang ngẩn người, Hách Lịch Khôn đã cởϊ áσ vest ra, vừa kéo cà vạt bằng một tay, vừa ra lệnh.

"Tắm rửa sạch sẽ rồi lại đây."

Giọng nói trầm ấm từ tính không biết là vui hay tức giận.

Bây giờ Nhiễm Tình thực sự bối rối.

"Hôm đó là tôi sai, lẽ ra tôi không nên ép anh làʍ t̠ìиɦ với tôi..."

Cô còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt của người đàn ông dọa sợ, chỉ có thể đi vào phòng tắm, ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi tắm xong, cô bước ra với bộ đồ ngủ hoạt hình, mái tóc đen nhánh xõa ra hai bên tai.

Trên mặt lộ ra một tia ưu sầu, dũng cảm nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.

Chiếc giường vốn đã không lớn, lại càng chật hơn khi người đàn ông nằm lên, đặc biệt là đôi chân dài miên man của anh gần như duỗi ra khỏi giường.

Cô run rẩy đi tới, nằm xuống bên cạnh anh, cơ thể cứng ngắc giống như xác chết, không dám cử động, thậm chỉ quên cả cách hô hấp.

Sau khi cô nằm xuống, Hách Lịch Khôn trực tiếp đưa tay kéo cô vào lòng, vùi mặt vào cổ và vai cô không chút khách khí. Anh nằm nghiêng trên giường, cả người gần như áp sát vào cơ thể thể gầy yếu mềm mại của Nhiễm Tình.

Hách Lịch Khôn nhắm mắt, hơi thở của anh tràn ngập mùi thơm nhẹ sau khi tắm của cô.

Lúc này mặc dù nệm rất cứng còn giường lại nhỏ khiến anh cảm thấy ngột ngạt, nhưng cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với nhịp thở đều.