Chương 4-3

"Lâm tổng, Hứa tổng đang chờ ngày trong phòng làm việc."

Lâm Chấp sắc mặt đen thui, dùng sức đẩy cửa phòng làm việc phát ra một tiếng vang thật lớn.

"Mới sáng sớm làm sao mà phát hỏa lớn đến như vậy?" Hứa Vi Mộ ngồi ở trên ghế sô pha nhàn nhạt nói.

"Chuyện gì?"

"Nhan Tập Ngữ đã trở về?" Hứa Vi Mộ nhíu mày nhìn Lâm Chấp, rõ ràng chính là buổi sáng mới phát sinh chuyện.

"Mày và Úc Cẩn liên hệ nhanh thật đấy."

Hứa Vi Mộ tránh đề tài này, hỏi: "Cô ấy không phải cùng mày đi công ty sao? Người đâu?" "Nữa đường cãi nhau, cô ấy xuống xe rồi."

Hứa Vi Mộ tò mò: "Mày để cô ấy xuống xe?" Dựa theo tác phong của Lâm Chấp thì sẽ kéo Nhan Tập Ngữ ngồi lên ghế phó lái cúi đầu hung hăng mà hôn cô ấy.

"Bây giờ còn chưa đến lúc."

Hứa Vi Mộ trầm mặc. Một năm nay, Khang thị trên mọi mặt trận đều đối lập với Lâm thị. Hắn hỏi Lâm Chấp vì sao lại như vậy nhưng hắn một câu cũng không nói. Hắn đoán là do Lâm Chấp và Nhan Tập Ngữ chia tay nên Từ gia mới nhân cơ hội để trả thù. Nhưng Lâm Chấp làm sao có thể cùng Nhan Tập Ngữ chia tay.

Hắn vẫn còn nhớ rõ một năm trước. Đó là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Chấp uống rượu say đến mức không kiểm soát được bản thân miệng cứ lẩm bẩm: "Tao cùng Nhan Tập Ngữ chia tay, con mẹ nó tao cùng Nhan Tập Ngữ chia tay?"

Hứa Vi Mộ không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng mặc kệ Nhan Tập Ngữ náo loạn thế nào thì chắc chắn Lâm Chấp cũng sẽ tuyệt đối không chia tay cô ấy.

Khi Nhan Tập Ngữ tròn mười sáu tuổi, Lâm Chấp ở bữa tiệc sinh nhật của Từ Vĩnh Khang nhìn thấy Nhan Tập Ngữ thì đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, nghiện đến mức không thuốc nào chữa được.

Lâm Chấp tính tình rất lạnh nhạt cư nhiên lại bắt đầu phí tâm tư theo đuổi con gái. Cũng không biết hắn dùng biện pháp gì khiến cho Nhan Tập Ngữ mười tám tuổi đáp ứng hắn.

Không ai biết Lâm Chấp chỉ nói một câu để thuyết phục Nhan Tập Ngữ: "Em ghét nhà họ Từ như vậy chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, anh sẽ giúp em thoát khởi Từ gia." Về sau, Lâm Chấp hiểu hết lí do vì sao Nhan Tập Ngữ ghét Từ gia như vậy. Hắn chỉ hận bản thân không thể gϊếŧ chết Từ Vĩnh Khang ngay lập tức.

"Vậy giờ mày có tính toán gì không?"

"Chờ." "Chờ cô ấy chủ động nhận lỗi." Chỉ có như vậy cô ấy sau này mới không có ý định rời xa hắn.

Hứa Vi Mộ hít một hơi khí lạnh, sao nó lại âm hiểm như thế? Hắn ở trong tâm thầm dựng ngón tay cái khinh bỉ Lâm Chấp.