Chương 10-2

Nhan Tập Ngữ từ phòng tắm đi ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Chấp đang sử dụng máy tính liền đi đến cạnh hắn hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Anh đang sắp xếp hành trình cho ngày mai."

Nhan Tập Ngữ rất có hứng thú nên đã quên đi sự ngượng ngùng mà tiến lại đến bên hắn.

Cô tựa vào rất gần một mùi hương thơm mát xông lên mũi, cùng với giọng nói ngọt ngào ở bên tai làm hắn hô hấp không thông.

Lâm Chấp đột nhiên đứng lên khắc chế bản thân không nhìn cô nói: "Em xem đi, anh đi tắm." "Vâng." Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào máy tính nên đã hoàn toàn quên chú ý sự thay đổi của Lâm Chấp.

Lâm Chấp vọt vào nhà tắm, tắm ngay nước lạnh. Nha đầu mới chỉ mười tám tuổi, hắn nguyện ý chờ cô ấy lớn hơn một chút nữa.

***

Nhan Tập Ngữ nhìn hắn đi ra hướng hắn vẫy tay: "Anh mau đến nhìn xem."

Lâm Chấp hít một hơi khí lạnh. Áo ngủ của cô ấy rất bảo thủ nhưng khi cô vẫy tay gọi hắn thì cần cổ trắng nõn nà liền hiện ra khıêυ khí©h ý chí chiến đấu của hắn.

Hắn trấn tỉnh bản thân mà đi qua. Nhan Tập Ngữ chỉ vào màn hình lơ đãng nói: “ Trên người của anh thơm quá là cùng một mùi thơm với em."

Toàn thân Lâm Chấp đang kêu rào khó chịu mà Nhan Tập Ngữ còn quay đầu hướng hắn mà nói chuyện. Cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải, đôi môi thì đỏ đỏ mềm mềm.

Hắn không khống chế được nên đã cuối đầu xuống hôn lên môi của cô. Quả thực, khi vừa bước vào căn phòng hắn đã muốn làm như vậy với cô. Hắn thậm chí nghĩ hôn cô thẳng một đường từ cửa lên đến trên giường cho đến khi hai người không thở nối nữa mới dừng lại.

Hai người trong miệng đều là mùi vị của bạc hà. Lâm Chấp cẩn thận miêu tả đôi môi làm cho cô thả lỏng. Nhan Tập Ngữ cảm thấy bản thân như bị điện giật không phải cô không tiếp nhận được nụ hôn của Lâm Chấp mà là vì nụ hôn của hắn luôn tràn ngập sự xâm chiếm rất ít khi ôn nhu như thế này.

Cô bị động tiếp nhận nụ hôn ôn nhu của hắn. Còn chưa kịp hưởng thụ hắn đã cạy hàm răng của cô ra mà tiến vào thần tốc làm cho nụ hôn trở nên cuồng nhiệt.

Nhan Tập Ngữ mặc kệ cho hắn mặc sức mà cướp đoạt tất cả ngọt ngào của cô. Tay cô tự nhiên đặt trên hông của hắn.

Lâm Chấp rời khỏi môi của cô, sau đó liền hôn lên khóe miệng. Cô cho rằng như vậy là đã kết thúc, thế nhưng...

Nụ hôn của hắn một đường trượt xuống dưới rơi lên xương vai xanh. Trong đầu cô liền nhớ đến những ký ức không thoải mái, bắt đầu sợ hãi run rẫy trong miệng lầm bầm: "Buông ra..." "Buông ra..."

Cho đến khi chạm đến nước mắt của cô, nghe thấy cô khóc. Lâm Chấp mới phát giác ra bất thường nhẹ nhàng tránh ra, mà cô lại né tránh tầm mắt của hắn.

“Tiểu Ngữ làm sao vậy?"

Cô lắc đầu, lặp lại: "Không muốn như vậy.” “ Không muốn như vây."