Chương 7.2

"Chuyện làm ăn không có liên quan gì tới cô, cô không cần phải hỏi."

"Không liên quan gì đến em?" Hứa Tân Di thảm đạm cười một tiếng, "Vậy thì tốt, em hỏi anh, tối nay anh không phải đi vì chuyện làm ăn?"

Dịch Dương quay người, nặng nề nhìn cô, "Cô theo dõi tôi, vẫn là điều tra tôi?"

"Theo dõi? Điều tra? Em là vợ của anh, em muốn biết hành tung của anh không được sao?"

—— "Cẩu nam nhân chột dạ! Mình đã biết, trên đời này không có nam nhân không nɠɵạı ŧìиɧ, phi! Cặn bã nam!"

Dịch Dương ném cho cô bốn chữ, "Cố tình gây sự."

"Em cố tình gây sự?" Hứa Tân Di một thanh ngăn lại hắn, một mặt bi phẫn cắn môi, "Anh không chịu thừa nhận, có phải là bởi vì trong lòng anh có quỷ?"

"Cô đến cùng muốn nói cái gì?"

"Em muốn để anh giải thích một chút, người trong tấm ảnh này, có phải anh hay không?"

Hứa Tân Di đem mấy bức ảnh chụp kia vung ra trước mặt Dịch Dương, rì rào rơi xuống một chỗ.

—— "Vừa rồi hẳn là trực tiếp ném trên mặt hắn, cẩu nam nhân vượt quá giới hạn như thế còn kiêu ngạo, đã để lại cho anh chút mặt mũi rồi?"

"Đây là ảnh anh cùng một người khác ở cùng một chỗ, hai người có quan hệ như thế nào? Vì sao lại ôm ở cùng một chỗ? Vì cái gì áo khoác của anh lại choàng ở trên vai của cô ta!" Hứa Tân Di nghẹn ngào, mở to hai mắt nhìn hắn, không để cho mình nhìn quá chật vật.

Thừa dịp Dịch Dương quay người cúi đầu nhìn ảnh chụp, vội vàng cúi đầu dùng sức vuốt vuốt con mắt đau nhức.

—— "A a a a mình chắc chắn đã cầm nhầm thuốc nhỏ mắt!" —— "Dịch Dương tên xấu xa này hại mình!"

Lần này tốt rồi, không cần thuốc nhỏ mắt, vành mắt cũng lưu lại một chút nước mắt.

Dịch Dương nghiêm túc nhìn kỹ ảnh chụp một chút, đúng là hắn.

"Làm sao cô có mấy bức ảnh này?"

Hứa Tân Di không nhịn được lệ rơi đầy mặt, "Anh có phải là thừa nhận, người trong bức ảnh này chính là anh đúng hay không?" Cô một phát bắt được Dịch Dương, ôm thật chặt hắn, nghẹn ngào thút thít, "Dịch Dương, anh nói cho em, đây rốt cuộc có phải là thật hay không, em chỉ cần anh nói một câu!"

Hứa Tân Di ở bả vai của hắn cọ xát, lặng lẽ đem nước mắt bôi hết lên trên áo sơ mi của hắn.

—— "Nhanh nhanh nhanh! Nhanh đẩy tôi ra, chỉ vào mũi của tôi nói "Đúng! Tôi chính là nɠɵạı ŧìиɧ! Tôi chính là không chịu nổi tịch mịch! Tôi chính là thích cô ấy! Cô ấy so với cô tốt hơn nghìn lần vạn lần!"."

—— "Sau đó anh vung tay rời đi, đi tìm nữ nhân kia, trắng đêm chưa về!"

—— "Hôm sau trở về cùng tôi ly hôn!"

—— "Sau đó tôi cầm tài sản của anh phân chia cho, thương tâm gần chết rời khỏi Dịch gia."

Nghe xong toàn bộ nội tâm của cô Dịch Dương im lặng trầm mặc một lát, hắn là thật rất muốn biết trong não Hứa Tân Di chứa những gì?

Hắn trầm giọng nói: "Hứa Tân Di, cô không cần ở không đi gây sự, trên tấm ảnh người này quả thật chính là tôi..."

"Cái gì!" Hứa Tân Di bỗng nhiên ngẩng đầu, phanh —— bất ngờ không đề phòng, trực tiếp đυ.ng phải cái cằm của Dịch Dương.

Tê ——

Dịch Dương bỗng nhiên lùi lại mấy bước, che lấy cái cằm bị đau nửa ngày không có lấy lại tinh thần.

"Thật là anh!" Hứa Tân Di rưng rưng lắc đầu, không thể tin nhìn hắn. Đầu ngón tay chỉ thẳng vào hắn, bi thương nói: "Dịch Dương, vì cái gì? Anh tại sao phải phản bội em? Em yêu anh như vậy! Em vì anh hy sinh nhiều như vậy, anh tại sao phải cùng những nữ nhân khác đâm sau lưng em!"

—— "Ầm ĩ lên ầm ĩ lên, thừa dịp bầu không khí này lập tức đi lên, nhanh nhanh nhanh!"

Dịch Dương tức giận nói: "Hứa Tân Di, cô câm miệng cho tôi!"

Hứa Tân Di hung hăng càn quấy, "Dịch Dương, anh nói cho em biết, nữ nhân kia thật sự tốt như vậy sao? Anh cứ như vậy thích cô ta? Em có chỗ nào không bằng cô ta! Anh nói xem!"

"Tôi cùng cô ta chỉ là trùng hợp gặp mặt mà thôi, giữa chúng ta căn bản không có gì. Muộn rồi, cô không cần cố tình gây sự!"

"Không có gì? Không có gì mà cô ta ngồi trên đùi anh? Không có gì mà anh lại khoác cho cô ta áo của anh?"

"Ngồi trên đùi tôi?" Dịch Dương tức giận đem tấm hình hai người ngồi cùng nhau dí trên trán cô, "Cô nhìn kỹ rõ ràng, cô ta lúc nào ngồi trên đùi tôi rồi?"

Hứa Tân Di từ trên trán lấy ra ảnh chụp, âm thanh chất vấn im bặt mà dừng.

... A, quá hưng phấn, là cô nhìn nhầm.

Đã tắt lửa, Hứa Tân Di dứt khoát tỉnh táo lại, chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, "Coi như cô ta không có ngồi trên đùi anh, anh cũng đem quần áo cho cô ta mặc vào. Dịch Dương, anh không cần gạt em, em cũng là phụ nữ, anh có thích cô ta hay không, từ trong ánh mắt em có thể nhìn ra. Thờ điểm em nói đến cô ta, trong mắt anh tất cả đều là yêu thương, trong giọng nói tất cả đều là bảo vệ. Đây đều là anh theo bản năng, anh không có để ý đến, thế nhưng là em chú ý! Anh không thể rời khỏi cô ta thật sao?"

Dịch Dương kém chút nữa liền cười.

Con mắt kia của cô ta nhìn thấy trong mắt mình tất cả đều là yêu thương, tất cả đều là bảo vệ?

Hứa Tân Di ánh mắt cô là phân biệt được cảm xúc sao? Cái này cũng có thể nhìn ra được?

"Dịch Dương, chúng ta không ly hôn, được không. Em biết anh thích cô ta, thế nhưng là chúng ta mới là vợ chồng. Nếu như anh cứ nhất định phải cùng em ly hôn, ông sẽ không đáp ứng." Hứa Tân Di một vòng nước mắt, "Anh còn nhớ rõ thời điểm chúng ta kết hôn, anh đem chiếc nhẫn đeo ở trên ngón tay của em nói lời gì sao? Anh nói anh sẽ vĩnh viễn chiếu cố em, anh có nhớ không?"

—— "Nhanh nhanh nhanh! Mau nói "Những cái kia đều đi qua, bây giờ tôi chỉ thích cô ấy! Đời này tôi muốn ở cùng cô ấy, không phải cô ấy không cưới!" "

Dịch Dương trầm mặc nhìn nàng, không nói lời nào.

Hắn hôm nay ngược lại muốn xem xem, Hứa Tân Di này có thể diễn ra thành cái dạng gì.

Hứa Tân Di đợi một hồi, thấy Dịch Dương không mở miệng, kiên trì tiếp tục nói: "Thời điểm anh cùng với cô ấy ở cùng nhau, anh có nghĩ tới ông, nghĩ tới mẹ, nghĩ tới em không? Anh làm như vậy, xứng với em sao? Anh để cô ta làm tiểu tam, có vì cô ta mà nghĩ qua sao?"

Dịch Dương vẫn là không nói lời nào.