Chương 10.1

***

Lúc Bentley chậm rãi đỗ vào biệt thự, Dịch gia đèn vẫn sáng trưng.

Vừa vào cửa, Hứa Tân Di liền cảm nhận được trong không khí một cỗ khẩn trương mà ngưng trệ.

Trần quản gia và mấy người hầu câm như hến, trầm mặc không nói một câu.

Hứa Tân Di cùng Dịch Dương liếc nhau, đều thấy được đối phương đáy mắt mờ mịt.

Đây là xảy ra chuyện gì đây?

Dịch lão tiên sinh ngồi trên ghế sa lon phòng khách, Dịch phu nhân ngồi bên cạnh biểu cảm đồng dạng nghiêm trọng.

"Lão tiên sinh, thiếu gia và thiếu phu nhân cùng nhau trở về." Trần quản gia ở hai chữ "Cùng nhau" kia nhấn mạnh.

"Ông, mẹ, bọn con về rồi."

Dịch lão tiên sinh không để ý tới hắn, mà là đối với Trần quản gia bàn giao nói: "Lão Trần, các người về nghỉ trước đi."

Đây ý là muốn đơn độc nói chuyện.

Trần quản gia mang theo mấy người hầu rời đi.

Người ngoài đều rời đi, lão tiên sinh lúc này mới nhìn về phía Dịch Dương và Hứa Tân Di, trên mặt không có chút ý cười nào.

Có kỳ quặc.

Từ lúc Hứa Tân Di gả vào Dịch gia, liền chưa thấy qua Dịch lão tiên sinh biểu lộ nghiêm trọng như thế. Ngay cả lúc trước Dịch lão tiên sinh phát bệnh phải vào bệnh viện, trước giường bệnh vẫn là một mặt hiền lành nhìn qua cô, hỏi cô có thích ứng được Dịch gia hay không, hỏi cô Dịch Dương đối với cô tốt hay không.

Cô không dám tùy tiện mở miệng.

Vẫn là Dịch Dương đánh vỡ cái bầu không khí nặng nề này, hắn hỏi: "Có việc gì ạ?"

"Việc gì?" Dịch phu nhân đem tờ báo bên người mở ra, đặt ở trên mặt bàn trà.

"Anh xem một chút, đây là có chuyện gì?"

Dịch Dương cầm lấy tờ báo Hứa Tân Di đưa tới.

Giao diện bên trên tờ báo là một tin tức giải trí, tiêu đề to lớn viết "Người thừa kế Dịch thị đêm khuya cùng nữ minh tinh nào đó hẹn hò, trai tài gái sắc, người kế tiếp gả vào hào môn vậy mà là cô ấy!", thậm chí còn viết ba lần, hút mắt người đọc.

Là Trái Dung động thủ.

Không tìm được tòa báo giải trí thì tìm chủ blog trên mạng để lộ ra ánh sáng việc này.

Trải qua mấy cái quảng bá của chủ blog, việc này đã trở nên xôn xao, ở trên mạng độ hot vẫn không giảm.

Mấy bức ảnh chụp trải qua chỉnh sửa có chút mơ hồ, nhưng vẫn rõ ràng có thể phân biệt được mặt của Dịch Dương và Trái Dung.

Hứa Tân Di và Dịch Dương liếc nhau.

Dịch lão tiên sinh trên mặt đất hung hăng đập gậy hai lần, nói: "Dịch Dương, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Người trên tấm ảnh này có phải cháu hay không? Còn nữ nhân kia, cháu cùng cô ta đến cùng có quan hệ hay không? Cháu bây giờ ở ngay trước mặt ông, ngay trước mặt mẹ cháu, còn trước mặt Tân Di, nói cho rõ ràng!"

Dịch Dương việc không làm không chút nào chột dạ, giải thích nói: "Ông, người trên tấm ảnh đúng là cháu. Ngày đó cháu tham gia một buổi tiệc rượu, nữ nhân kia là người trong tiệc rượu. Cô ta đến nói với cháu hai câu, tìm người chụp ảnh lại. Áo khoác trên người cũng không phải là

của cháu, về phần cô ta mượn áo của ai, cháu không biết. Cháu cũng không biết nữ nhân kia là ai."

Nói xong, Dịch Dương nhìn Hứa Tân Di một chút, "Ông yên tâm, cháu sẽ không làm việc có lỗi với Tân Di."

Dịch lão tiên sinh nửa tin nửa ngờ, "Thật sao?"

Dịch Dương không kiêu ngạo không tự ti, "Vâng."

Lần này nghe Dịch Dương giải thích, Dịch lão tiên sinh nhìn như hết giận hơn phân nửa, hắng giọng một cái, "Cái kia... Cháu và nữ nhân kia không có quan hệ thì tốt, ông vẫn tin tưởng cháu," Ông mắt nhìn Dịch phu nhân, "Đúng không?"

Dịch phu nhân dở khóc dở cười.

Trước khi Dịch Dương và Hứa Tân Di trở về, ông còn nổi giận đùng đùng, nói nghe hay lắm sẽ hung hăng giáo huấn thằng cháu hỗn láo kia.

"Vâng, Dịch Dương là cha nhìn nó lớn lên, tính cách của nó cha rõ ràng nhất."

Hứa Tân Di cũng cười nói: "Đúng vậy a ông. Dịch Dương nói, về sau sẽ đối tốt với cháu, sẽ không làm bất cứ việc gì có lỗi với cháu."

"Tân Di, nhắc mới nhớ, ông cũng có chuyện muốn hỏi cháu." Lão tiên sinh biểu lộ nghiêm túc.

Hứa Tân Di ngây người, cô chỉ thay Dịch Dương nói một câu mà thôi, cái việc này làm sao lại đến trên người cô rồi?

"Tân Di, không phải ông muốn mắng cháu cháu. Chúng ta đều là người thân của cháu, dù cho phát sinh việc gì phiền lòng, cháu muốn uống rượu cũng được, muốn đi ra ngoài giải sầu cũng được, đều được, nhưng cháu đêm hôm khuya khoắt, một nữ nhân, sao có thể một mình đi đến cái nơi hỗn tạp như quán bar kia để uống rượu?"

"A?"

Dịch lão tiên sinh chỉ vào tờ báo, "Cúi xuống lật."

Dịch Dương Cúi xuống lật, là bức ảnh Hứa Tân Di ở quán bar uống say, cũng không biết là lúc nào bị chụp hình lại.

"Cái này... Ông, kỳ thật cũng không chỉ có một mình cháu, vẫn còn bạn của cháu đi chung."

"Có bạn đi cùng cũng không được, đêm hôm khuya khoắt, muốn uống rượu chỗ nào không thể uống? Mọi thứ đều có thể, lỡ như...?"

Hứa Tân Di cúi đầu, "Cháu... Ông, là cháu sai, cháu có lỗi. Cháu chỉ

là..." Cô linh cơ khẽ động, nức nở nói: "Cháu cũng chỉ là hiểu lầm Dịch Dương nɠɵạı ŧìиɧ, cho nên tâm tình không tốt mới đi uống rượu. Cháu về sau sẽ không đi nữa!"

Dịch Dương quay đầu nhìn cô, lấy ánh mắt hỏi thăm cô, xin lỗi thì xin lỗi, lôi tôi vào làm gì?

Hứa Tân Di chột dạ tránh đi, nào dám cùng hắn đối mặt.

—— "Nhìn nhìn! Nhìn cái gì! Còn nhìn! Vặn đầu anh xuống giờ!"

—— "Một đại nam nhân, nhận một lỗi thì sao? Mà đây cũng vốn chính là lỗi của anh! Hẹp hòi."

"Là vậy sao?" Dịch lão tiên sinh trừng Dịch Dương một chút, lại nói với Hứa Tân Di: "Cháu đã sớm biết việc này, tại sao không nói cho ông? Lại tự mình ủy khuất suy nghĩ lung tung."

"Ông vừa trở về, cháu cũng không muốn quấy rầy ông."