Chương 86.5: Có bé bi

Lúc này đây, trong quá trình ở đoàn phim, Hứa Tân Di có chút gió thổi cỏ lay An Nhã sợ tới mức linh hồn muốn thăng thiên, uống nước sợ cô bị sặc, ăn cơm sợ cô bị nghẹn, thời điểm Hứa Tân Di diễn cảnh khóc đến cuồng loạn, sau lưng An Nhã toàn là mô hôi.

Hơn một tháng này ở đoàn phim, vì chuyện của Hứa Tân Di mà trằn trọc, cơ hồ không ngủ được một giấc nào yên ổn.

Thành công sống sót trong sợ hãi đến cái ngày đóng máy, lúc này An

Nhã mới nhẹ nhàng thở ra, trên xe trở về nhà, trực tiếp xụi lơ ở phía sau xe.

"Bà cố nội của tôi, rốt cuộc chụp xong rồi."

Hứa Tân Di nét mặt toả sáng ngồi ở phía sau xe: "Được rồi, em không có việc gì, ngược lại chị cả ngày lo lắng đến muốn mạng là sao."

"Chị có thể không lo lắng sao? Trong bụng em chính là tiểu Thái Tử của Dịch thị."

"Lỡ như là tiểu công chúa thì sao?"

"Tùy tiện, dù sao là đứa bé đầu tiên của Dịch Dương, ở trên tay chị xảy ra cái gì sơ xuất.. Chị chỉ có nước lấy mạng ra bồi thường."

"Phi phi phi, nói toàn thứ không may mắn."

"Đúng vậy, chị toàn nói sai, chị thu hồi, được chưa."

"Đúng rồi, Lạc Kiệt gần đây..."

An Nhã nghe vậy trừng mắt liếc cô: "Có thể đừng nhắc đến anh ta sao? Phiền gần chết rồi đây nè."

"Anh ta còn chưa có theo đuổi chị?"

An Nhã hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài: "Tha cho chị đi, người như chị, không hợp với anh ta."

"Chưa thử qua sao biết không hợp?"

An Nhã không muốn nói đến việc này: "Chị mệt mỏi, nghỉ ngơi đây."

Nói xong, cô chuyển đầu sang hướng cửa sổ xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Hứa Tân Di hơi hơi mỉm cười, xem ra Lạc Kiệt theo đuổi cũng có chút thành tựu.

"Trong khoảng thời gian này vất vả chị rồi, nghỉ ngơi đi."

Hứa Tân Di nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Em đã... Gấp không chờ nổi, muốn thông báo tin tức này cho Dịch Dương."

Ước chừng hai tiêng sau, rốt cuộc tới nhà chính.

Hứa Tân Di đóng máy về nhà, không nói cho người trong nhà biết, thời điểm trở về ông nội Dịch không ở, Dịch phu nhân cũng không ở. Cô ở trong biệt thự rộng lớn cũng nhàm chán, đầu lúc ẩn lúc hiện vươn ra ngoài xem Dịch Dương về chưa.

Di động trên tay mở khóa lại đóng lại, lưu luyến qua lại ở số điện thoại của Dịch Dương, nhưng cô không có quấy rầy công việc của Dịch Dương, mà là đầy cõi lòng khát khao cùng chờ mong, đứng ở bên cửa sổ, chờ Dịch Dương về nhà.

Màn đêm buông xuống, chân trời rơi xuống màu cam lộng lẫy lóa mắt.

Xe của Dịch Dương di chuyển vào sân biệt thự nhà chính đúng lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà mạnh nhất.

Anh sải bước vào nhà, Bác Trần cười nói thiếu phu nhân đã trở về, ở trên lầu chờ anh thật lâu.

Hứa Tân Di trở về, tin tức này thực sự là một tin tức lớn đầy kinh ngạc hạnh phúc dành cho Dịch Dương, bất chấp tất cả, hỏi cũng bất chấp nói, đi như chạy, nhanh bước lên lâu, ở cửa bậc thang lầu ba, anh nhìn mười ngón tay bám vào thành cửa, chỉ lộ ra một cái đầu, Hứa Tân Di nhìn anh cười vô cùng đáng yêu.

Dịch Dương dừng lại bước chân.

Hứa Tân Di đi chân trần từ cửa phóng ra tới, chạy như bay đến phía Dịch Dương, thật xa đã mở ra đôi tay, thân nhẹ như yến nhảy chồm lên người anh, vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng mà ôm chặt Dịch Dương, đôi tay bám vào cổ anh, hai chân gắt gao triền ở trên eo anh, cúi đầu cười hôn lên môi Dịch Dương.

Dịch Dương chặt chẽ tiếp được Hứa Tân Di, ổn định vững chắc ôm chặt cơ thể cô.

Một nụ hôn quen thuộc đang mυ"ŧ đôi môi anh, ngược lại, anh chuyển khách thành chủ, càng nhiệt tình hôn cô, càng ôm càng thấy không đủ, tất cả nhớ nhung trong suốt hai tháng đọng lại tại đây, nháy mắt tách một tiếng bị bậc lửa thiêu rụi.

Thế cho nên, khi ông nội Dịch và Dịch phu nhân bước lên lầu, hai người cũng không nghe được động tĩnh.

"Từ từ ―― Em có chuyện muốn nói cho anh nghe nè."

"Chuyện gì?"

Hứa Tân Di ôm chặt cổ Dịch Dương, đáy mắt lộng lẫy giống như ánh sao dưới mặt nước trong, chỉ nhìn thấy một mình Dịch Dương, cũng chỉ chứa đựng một mình anh.

"Em mang thai."

Dịch Dương biểu tình hơi giật mình, có chút khó có thể tin.

Hứa Tân Di thấy biểu tình này của anh, nghĩ, hay là anh hoài nghi bé bi trong bụng không phải của anh mà là của thằng nào đó.

Cô cường điệu nói thêm lần nữa: "Em có bé bi, là của anh."

"Mang thai?" Một tiếng thét kinh hãi cắt ngang suy nghĩ của Hứa Tân Di.

Ông nội Dịch và Dịch phu nhân đang đứng ngay cửa thang, trên mặt toàn là kinh ngạc hạnh phúc càng ngày càng hạnh phúc.

"Thật vậy chăng Tân Di?"

"Dạ! Là thật sự!"

"Ba, Con nói mà, gần nhất mắt trái con thường xuyên nhảy, ba xem, còn không phải là có chuyện vui sao?"

"Đúng đúng đúng, ta liền nói đâu, gần đây ba cũng có cảm giác có

chuyện gì đó sắp xảy ra...

Thì ra là chuyện vui. Như vậy, phía trước ba và con cùng nhau chuẩn bị những cái đó có thể hành động được rồi."

"Ba yên tâm, con lập tức đi làm ngay!"

Dịch phu nhân nhìn mắt Tân Di, đầy mắt vui mừng: "Dịch Dương, con còn ở đây làm gì? Còn không mau ôm Tân Di vào đi, đứa nhỏ này... Sao giày cũng không mang?"

Hai chân kẹp ở sau thắt lưng Dịch Dương rụt rụt.

"Ông xã, chân lạnh, che che."

Dịch Dương một bàn tay ôm cô, một cái tay khác che lại mắt cá chân trần trụi của cô, ôm cô vào phòng.

Anh đặt Hứa Tân Di ở trên giường, như đối xử với một vật phẩm dễ vỡ, vô cùng cẩn thận, ngồi xổm trước giường, nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của Hứa Tân Di.

"Anh có con?"



Hứa Tân Di năm lấy tay anh đặt ở trên bụng nhỏ của mình: "Dịch tiên sinh, anh phải làm ba."

Bàn tay cứng đờ, Hứa Tân Di có thể cảm nhận được, như đang sợ hãi sức tay của mình sẽ làm bị thương bé bi trong bụng, Dịch Dương chỉ nhẹ nhàng sờ sờ ở trên bụng nhỏ, không dám dùng sức.

Hứa Tân Di cười, ánh mắt nhàn nhàn đánh giá ở trên người Dịch Dương: "Dịch tiên sinh, anh đây là đang khẩn trương sao? Anh nhưng không có khẩn trương như vậy với em nha."

Dịch Dương thấp thấp cười, thu tay lại: "Không phải khẩn trương, là kích động."

Anh nửa ngồi dậy, nghiêng người hôn vào phần cổ gần bên tai Hứa Tân Di: "Cảm ơn em."

"Anh yêu em."

Hứa Tân Di trả lời: "Em cũng vậy."

"Cũng cái gì?"

"Cũng yêu anh."

Mặt trời lặn, ánh chiều tà hoàng hôn cuối cùng ẩn vào bầu trời đầy sao.

Căn phòng yên tĩnh ấm áp, sau ba chữ cuối cùng kia của Hứa Tân Di, rốt cuộc đã không còn nghe được bất kỳ âm gì ngoại trừ tiếng rên rĩ thở dốc.

――――

Không lâu sau, Hứa Tân Di đăng một status đầy ý tứ trên Weibo, chỉ tag một người, cùng một tấm ảnh, là ảnh chụp lúc cô ở Paris.

Khung cảnh chính là quảng trường, ánh chiều tà, bồ câu trắng giương cánh bay lượn đầy trời, đứng giữa bầy bồ câu trắng, là một người đàn ông mặc tây trang dáng người cao thẳng duỗi tay cho bồ câu trắng ăn.

Cùng thời gian, Weibo phía Dịch Dương cũng đã đăng một tấm ảnh, cũng tag một người.

Ảnh chụp cũng trên quảng trường, gương mặt tỏa sáng của Hứa Tân Di, đang giơ di động lên chụp anh, ánh mặt trời lặn màu hoàng kim, ánh chiều tà vắt ngang ở giữa bầu trời trên đầu họ, bồ câu trắng theo âm thanh chấn động mà cất cánh bay, vờn quanh xung quanh hai người.

Hình ảnh đầy gam sắc màu lãng mạn ấm áp, đẹp vô cùng.

Mà di động của Hứa Tân Di lại không nhận được bất kỳ tin tức nào về Dịch Dương.

"Tại sao em không nhận được tag của anh?"

"Bởi vì em cho anh vào sổ đen."

"......" Hứa Tân Di tay chân luống cuống giải trừ tài khoản của nha ra

khỏi sổ đen.

Dịch Dương nhìn nàng mặt mày hấp tấp, là hắn đời này đều xem không nề phong cảnh.

Tuy rằng hôn nhân của chúng ta không bắt đầu từ tình yêu, nhưng cũng may, có thể kết thúc bằng tình yêu. Hành trình cuộc sống này, anh xin phép được nắm tay em đi đến cuối cuộc đời.

Anh không biết có kiếp sau hay không? Nhưng anh mong kiếp sau vẫn sẽ nắm lấy tay em đi tiếp đoạn đường hạnh phúc.

"Tân Di."

"Ừ?"

"Anh yêu em."

―― chính văn xong ――

Góc của ad:

Chuẩn bị mấy chương phiên ngoại đây.

------oOo------