Chương 19.2

Ban đêm, sau khi Hứa Tân Di tắm rửa xong, bưng một bàn hoa quả trên tay, tiến vào thư phòng của Dịch Dương.

Cô ôn nhu đưa đĩa trái cây cho Dịch Dương, dịu dàng nói: "Lão công, anh làm việc vất vả rồi, ăn chút trái cây đi."

Dịch Dương hết sức chăm chú nhìn hình ảnh trên máy vi tính, ngẩng đầu nhìn lướt qua, liền đem ánh mắt quay lại trên màn hình máy tính. Bất quá một giây sau liền sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tân Di.

Một mùi thơm quanh quẩn chóp mũi, sau khi tắm xong làn da Hứa Tân Di càng trắng nõn hồng nhuận. Khóe miệng kéo ra nụ cười, nháy mắt nhìn hắn, khóe mắt đuôi lông mày đều là phong tình vạn chủng.

Cái người không hiểu phong tình Dịch Dương dựa vào phía sau một chút, ngừng làm việc, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, "Cô lại làm ra cái trò gì nữa?"

- - "... Tôi nhịn."

"Lão công, sao anh có thể nghĩ em như vậy? Em chỉ là thấy anh làm việc vất vả, mang chút hoa quả cho anh mà thôi."

"Mang hoa quả đến rồi thì cô ra ngoài đi, nghỉ ngơi sớm một chút."

- - "... Cẩu nam nhân không hiểu phong tình, bảo sao không ai thèm!"

Hứa Tân Di không nhúc nhích, "Lão công, anh có mệt hay không? Em xoa vai cho anh nhé? Dù sao em cũng không có việc gì, "

Nói xong vén tay áo lên muốn tới bóp vai cho hắn.

Dịch Dương thản nhiên nhìn cô một chút, đem ánh mắt tiếp tục đặt ở trên màn hình máy vi tính, "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nói đi, có chuyện gì?"

"Em có thể có chuyện gì..."

"Không nói thì ra ngoài."

"..." Hứa Tân Di đứng vững, lắp bắp nói: "Là như vậy, lão công, gần đây em có coi trọng một thứ, thế nhưng là em còn thiếu chút tiền, anh có thể giúp em mua lại không?"

Dịch Dương nghĩ đến, đoán chừng là Hứa Tân Di muốn mua đồ trang sức châu báu gì đó, không chút để ý, "Đợi chút nữa tôi cho cô một thẻ chuyên dụng, muốn mua gì tự mình đi mua."

"Thẻ chuyên dụng hình như cũng không đủ."

Dịch Dương kỳ quặc nhìn cô, "Cô muốn mua cái gì?"

"Anh cảm thấy... Công ty của em thế nào?"

"..." Dịch Dương trầm mặc nhìn cô.

Một giây, hai giây.

Vẫn là Hứa Tân Di chịu không được sự trầm mặc lúng túng này, cười nói: "Lão công, sao vậy? Có phải anh cũng cảm thấy công ty của em rất tốt đúng không? Hay là anh mua lại công ty đi."

"Tôi thấy cô nghĩ cũng rất đẹp, cô cho rằng thu mua một công ty đơn giản như vậy sao?"

- "Bình thường không phải đều là tổng giám đốc nói một câu liền thu mua sao? Lằng nhà lằng nhằng, không có một chút dáng vẻ tổng giám đốc."

"Lão công, công ty của em rất có tiềm lực, thật. Như vậy đi, nếu như không đủ tiền, em bỏ tiền ra thu mua cổ phần, được không?"

"Chẳng ra sao cả. Không có việc gì liền đi ngủ đi, đừng ở đây làm loạn."

Hứa Tân Di yên lặng liếc mắt.

"Anh đã không thể giúp em mua lại công ty, vậy có thể hay không giúp em cái chuyện nhỏ này?"

Dịch Dương nghi hoặc không hiểu nhìn cô.

"Là như vậy, em muốn giải ước với công ty, nhưng là công ty không đồng ý..."

"Vậy liền thưa kiện, cần tôi cho cô mượn luật sư công ty không?"

"... Cảm ơn, cái này cũng không cần, em cũng có luật sư."

"Vậy cô còn muốn làm gì?"

- - "Được rồi, được rồi, đừng so đo với cẩu nam nhân này."

"Là như vậy, " Hứa Tân Di chỉnh lý tốt tâm tình, một giây sau liền biến thành tiểu bạch thỏ đáng thương bị vùi dập, hướng Dịch Dương lên án nói: "Bọn họ khi dễ em. Trước đó đã nói xong là sẽ cho em đóng bộ phim này, bây giờ lại lật lọng muốn đổi cho diễn viên khác, còn nói muốn phong sát em. Lão công, em rất sợ!"

Giọng nói kia, biểu tình kia, không nhận được giải Oscar quả thực đáng tiếc.

Dịch Dương nhăn nhăn lông mày, "Nói nghiêm túc đi."

Hứa Tân Di hắng giọng một cái, "Đạo diễn đoàn làm phim nói, chỉ cần em có thể giải quyết tranh chấp với công ty, liền đồng ý thay em kháng nghị với phía đầu tư. Thế nhưng là công ty nhất định không đồng ý giải ước, thời gian thưa kiện kéo dài, chờ kiện cáo xong, đoàn làm phim chỉ sợ đã đóng máy. Cho nên, anh có thể hay không giúp em một chút, để em mau chóng giải ước với công ty?"

"Mau chóng giải ước?"

"Có thể không?" Hứa Tân Di ánh mắt chờ đợi nhìn hắn.

- "Nói ra thân phận tổng tài Dịch thị của anh, mang theo bảy tám chín bảo vệ đến công ty nói cho bọn họ biết, Hứa Tân Di người này, có tôi bảo vệ!"

"..." Dịch Dương bất lực nhớ đến ông chủ của Trời Ngu, "Tôi nhớ công ty của cô là Trời Ngu đúng không."

Suy nghĩ năm giây sau liền gật đầu, "Được, tôi giúp cô giải quyết."

Hứa Tân Di nhảy cẫng hoan hô, ngay cả nhìn cẩu nam nhân trước mặt cũng thuận mắt không ít.

"Lão công! Anh thật tốt! Em thật yêu anh!"

- - "« hoàng đồ » đã được bảo vệ!"

Dịch Dương mặt mày chau lên, "Chờ một chút, cô đóng phim gì?"

Nui cười của Hứa Tân Di dần dần biến mất, cẩn thận nói: "« hoàng đồ »."

"Là cái bộ phim lần trước cô ở nhà nhìn qua kịch bản kia?"

"Đúng, sao vậy?"

Dịch Dương nhìn cô, nhớ tới trước đó Hứa Tân Di nghĩ muốn cùng những nam chính kia diễn cảnh giường chiếu, cảnh hôn, cảnh kí©ɧ ŧìиɧ, liền cười lạnh một tiếng, "Không giúp nữa."

Nụ cười Hứa Tân Di trên mặt hoàn toàn biến mất, "... Lão công, tại sao?"

"Không có gì, tôi nói không giúp là không giúp. Nếu không có việc gì cô ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi làm việc."

- - "Tên hỗn đản này đùa bỡn cô?!"

- "Hứa Tân Di, đừng nóng giận, nhớ lại Hàn Kiêu, nhớ lại cảnh giường chiếu, cảnh hôn, cảnh kí©ɧ ŧìиɧ của mày và Hàn Kiêu, phải nhịn!"

Cô hai mắt đẫm lệ mông lung, vô cùng đáng thương nhìn hắn, "Em là vợ của anh, bây giờ em gặp phải khó khăn, anh lại không thể giúp em một chút sao? Việc này đối với anh mà nói, căn bản không cần tốn nhiều sức."

Dịch Dương chém đinh chặt sắt, "Không được."

"Tại sao không được? Anh nhìn vợ của mình ở công ty bị người ta khi dễ, anh cũng thờ ơ sao?" Hứa Tân Di che miệng thút thít.

Nhưng cái cẩu nam nhân Dịch Dương đối với một màn hoa lê đái vũ này vững tâm như sắt, "Tôi nói không được là không được."

Hứa Tân Di cắn chặt môi dưới.

- "Mình vứt bỏ tự tôn đến cầu xin hắn, mình chịu nhục, mình ăn nói khép nép, mình nhận hết ủy khuất để tên hỗn đản này nhục mạ, vậy mà hắn lại đùa bỡn mình!"

Dịch Dương: "..." Thật sự là đáng giận!

"Được rồi, em biết anh khẳng định có nỗi khổ tâm, đã như vậy, em liền không làm phiền anh. Anh làm việc cho tốt đi, sớm nghỉ ngơi một chút, em về phòng trước."

- - "Tên hỗn đản anh chờ đó cho tôi!"

Hứa Tân Di thất vọng nói xong lời này, nghẹn ngào rời đi.

Chờ sau khi Hứa Tân Di rời đi, Dịch Dương trong đầu còn quanh quẩn câu nói cuối cùng kia của Hứa Tân Di, tài liệu bên trong màn hình máy vi tính một chữ đều nhìn không lọt.

Cảnh giường chiếu cảnh hôn hít cảnh kí©ɧ ŧìиɧ, nghĩ cũng đẹp vô cùng.

Nửa giờ sau, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, cùng âm

thanh Hứa Tân Di tình cảm dạt dào khóc lóc kể lể.

"Ông, không phải Dịch Dương sai, anh ấy chỉ là không thích cháu, cho nên mới không chịu giúp cháu, ông đừng trách anh ấy."

- "Anh bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa."

- "Hôm nay tôi và anh không xong!"

Dịch Dương: "..."

------oOo------