Chương 21.1



***

Dịch Dương cảm thấy đời trước mình hình như thiếu Hứa Tân Di, đời này Hứa Tân Di tìm hắn tới đòi nợ.

Một đêm tiêu hết một trăm vạn kỳ thật cũng không có gì, hắn đã đưa thẻ phụ thuộc cho Hứa Tân Di, như vậy Hứa Tân Di mua cái gì, mua bao nhiêu đều là tự do của cô ấy.

Có thể mua đồ một trăm vạn, mua thắt lưng cho hắn lại chỉ có ba trăm?

Hắn vốn biết, một chiếc thắt lưng nếu là mười vạn, vậy thì tại sao LOGO bên trên hắn lại chưa thấy qua.

Ngẫm lại vẫn là không cam tâm.

Dịch Dương lấy điện thoại di động ra tìm nhãn hiệu thắt lưng.

—— Thắt lưng XX, cửa hàng Thập Niên Lão, thắt lưng tự động dành cho phái nam, làm từ da trâu thật 100%!

Yết giá: 299Ɏ (1)

Ɏ: Viết tắt của từ Ɏuan, là ký hiệu đơn vị tiền tệ của Trung Quốc. Thật đúng là ba trăm.

Dịch Dương nghiến răng nghiến lợi ấn vào shop. Giao diện shop online hoa hòe lòe loẹt nồng đậm tính chất nhà quê, người mẫu toàn là những ông chú 40 tuổi. Một dòng chữ quảng cáo cực lớn vắt ngang ở trang đầu của cửa hàng.

Thắt lưng XX, mang lại cho bạn siêu phàm trói buộc, cực hạn thoải mái!

Dịch Dương:...

Hắn thật rất muốn biết, Hứa Tân Di là ở đâu tìm được cái cửa hàng này mà mua được? Cô thật sự là quá vất vả.

Chịu không được con mắt bị độc hại, lúc đang chuẩn bị tắt điện thoại di động, một cái tin nhắn ưu đãi liền nhảy tới.

—— Mã khuyến mãi gấp đôi đã chuyển tới tài khoản của quý khách. Khuyến mãi?

Khuyến mãi gấp đôi?

Bỗng nhiên nhận được tin nhắn này, Dịch Dương còn tưởng rằng mình

hoa mắt nhìn lầm.

Thắt lưng giá 299Ɏ cũng khuyến mãi gấp đôi?

Dịch Dương mắt nhìn thắt lưng trên mặt bàn, lại nhìn mã khuyến mãi gấp đôi trong điện thoại di động.

Thắt lưng giá 30Ɏ, làm bằng giấy sao?

Ba ——

Điện thoại hung hăng bị đập trên bàn.

Dịch Dương có loại ý nghĩ muốn đem thắt lưng trước mắt này giống như rác rưởi ném vào trong thùng rác, nhưng làm như vậy không khỏi quá mức hẹp hòi, không cần thiết.

Hắn là nam nhân, không thể so đo với một nữ nhân.

Dịch Dương ép buộc mình dịch chuyển ánh mắt khỏi chiếc thắt lưng, tập trung tinh thần trở về làm việc.

...

Mười phút sau, Dịch Dương mặt không biểu tình cất chiếc thắt lưng trên bàn vào ngăn kéo, tiếp tục làm việc.

Cùng lúc đó, Hứa Tân Di trở về phòng nghỉ ngơi, ngâm mình ở trong bồn tắm, hưởng thụ lấy cảm giác sảng khoái được nước nóng mát xa tứ chi đau nhức.

Hơi nóng tràn ngập phòng tắm, có chuyện gì có thể vui sướиɠ hơn việc sau một ngày mua sắm không tiết chế, có thể ngâm nước nóng được đây?

"Kí chủ, cô như này không tốt."

"Không tốt? Chỗ nào không tốt."

"Cô yêu tha thiết Dịch Dương như vậy, sao có thể dùng một cái thắt lưng chỉ ba trăm qua loa tặng anh ta?"

Hứa Tân Di bưng lên một ly rượu đỏ, nhấp một ngụm, "Ngươi không hiểu gì cả, đây chính là lần thứ nhất ta dùng tiền của mình mua lễ vật cho nam nhân xa lạ. Nghe cho rõ ràng, là dùng tiền của ta, trừ anh ta ra, không nam nhân nào có vinh hạnh như vậy."

"Cho nên, thắt lưng cái gì không quan trọng, quan trọng là tâm ý của ta. Chỉ bằng vào phần tâm ý của ta, giá trị liền không thể đánh giá, sao ngươi có thể nói ta làm như vậy không tốt?"

"..." Nói hay lắm, rất có đạo lý.

Sau khi ngâm nước xong, Hứa Tân Di toàn thân thoải mái từ trong phòng tắm đi ra, một bên mở Laptop, ngồi ở đầu giường, gõ từng chữ từng chữ kế hoạch của cô, một bên gọi điện thoại cho An Nhã.

Cô bây giờ đã thuận lợi giải ước với công ty, trở thành một người rảnh rỗi tự do tự tại không bị hiệp ước ràng buộc. Mặc dù có không ít công ty ném cành ô liu cho cô, nhưng đều bị cô cự tuyệt.

Cô có tính toán của mình.

Đã không cách có nào thu mua công ty, vậy liền thành lập phòng làm việc của mình.

"An Nhã, tôi muốn thành lập phòng làm việc của mình, cô cảm thấy thế nào?"

Trong điện thoại An Nhã ngữ khí có chút chấn kinh, "Phòng làm việc?"

"Tốt xấu ở Ngu Nhạc Quyển lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi có tài chính và nhân mạch, vẫn còn cô nữa, cũng quen biết không ít đạo diễn và nhà sản xuất. Mặc dù nói giai đoạn đầu có khả năng sẽ không bằng các công ty quản lý lớn khác, không có được nhân vật chính hay mấy kịch bản tốt. Bất quá chuyện thành hay không đều do người cả, nếu như thành công, hai người chúng ta liền có thể sánh đôi với Ngu Nhạc Quyển."

An Nhã nghĩ sâu tính kỹ, không có xúc động phát biểu.

Hứa Tân Di nói tiếp: "Kỳ thật cũng có mấy công ty quản lý liên lạc cho

tôi, thế nhưng cũng chỉ giống như ăn nhờ ở đậu, bị hợp đồng hạn chế trói buộc, khó đảm bảo sẽ không lại xuất hiện loại chuyện giống Trời Ngu. Thay vì ở trong công ty khác bị khinh bỉ, không bằng mình tự làm. Người đại diện An, cô nghĩ như thế nào?"

An Nhã cười nói: "Cô cũng đã nói như vậy, tôi còn có thể nói cái gì? Cho tới nay tôi chỉ là người đại diện của mỗi mình cô, cô đi tôi không có cơm ăn, đương nhiên phải đi theo cô rồi. Được, cô mở đi, tôi theo cô, tiếp tục làm người đại diện cho cô, dù sao cô cũng không dám bỏ đói tôi."