Chương 10

Tần Thời mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại không nói gì.

Tần Thời cũng nên thu kiếm lại nhưng kiếm của hắn còn cắm ở trong bụng của đối thủ.

Lục Tục giống như không cảm thấy đau đớn, vẫn ung dung mà mỉm cười rút thanh kiếm đang cắm trong cơ thể mình ra.

Động tác lưu loát không một chút do dự, mũi kiếm màu bạc nhuốm đầy máu tươi. Lại đột nhiên bị ném xuống đất, thân kiếm bị dính đầy bụi đất. Làm người ta có cảm giác như đang bôi nhọ thanh danh và sự cao quý của thần kiếm.

"Ta phải về chữa thương, không thể ở lại với sư huynh." Lục Tục giọng nhẹ nhàng, thái độ hòa nhã, nói như chuyện nhỏ.

Vết máu lớn trên áo trắng vẽ nên hình ảnh của một vết thương nghiêm trọng.

Nếu không tính toán chính xác, tránh chỗ hiểm, vết thương xuyên thấu cơ thể sẽ không cho phép cậu có thể bình thản như không, bước đi ung dung rời khỏi nơi này.

"Đợi đã..." Tần Thời vừa mở miệng ngăn lại, nửa câu còn lại chưa kịp nói ra, thì bước chân vừa nhấc của Lục Tục cũng đông cứng trong làn gió núi mát lạnh.

Hai người chiến đấu quá chú tâm, không ai nhận ra rằng bên cạnh Hạ Chí, không biết từ lúc nào xuất hiện một thân hình cao gầy, thanh thoát như trúc.

Hạ Chí cúi đầu rũ mi, quy củ mà đứng một bên. Tuy là đệ tử của danh môn đại phái, đứng thẳng lưng như thước nhưng vẫn khó có thể che giấu sự sợ hãi ở trong lòng.

Người bên cạnh của hắn gầy mà không yếu, hiên ngang như tùng ngoài Tuyệt Trần đạo quân ra thì còn có ai! Đem Hạ Chí so sánh với đạo quân, Hạ Chí càng thể hiện ra bộ dáng rụt đầu rụt đuôi cúi đầu nghe theo. Nhìn qua so với một thân vết thương chồng chất, bạch y đầy máu còn thê thảm hơn vạn phần.

Lục Tục bỗng chốc lạnh cả tim: Hỏng rồi.

Sư tôn là người đạo đức tốt, tài đức vẹn toàn, phong nhã rộng lượng tất nhiên không muốn nhìn thấy đệ tử của mình âm thầm tư đấu, tranh chấp.

Cậu bị Tần Thời đâm một kiếm, cũng để lại vết thương trên cổ đối phương, cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, cái cớ "hướng dẫn kiếm pháp" rõ ràng không thể qua mặt.

Theo quy định môn phái, bọn họ không được phép đánh nhau riêng, nhất định bị phạt nặng.

Cậu đã đến Thiên Càn Tông hơn hai năm, tự cho mình cẩn thận và chu đáo, không làm bất kỳ điều gì sai lầm vượt quá giới hạn. Nhưng lúc này, cậu đã phạm lỗi lớn và bị bắt quả tang ngay tại chỗ.

Cậu không có kinh nghiệm bị phạt, không biết sẽ bị phạt theo quy tắc nào.

Nhìn thấy dáng vẻ khấp khϊếp của Hạ Chí, hình như họ sẽ phải chịu phạt đến mức nào... kinh khủng?

Bây giờ trong lòng Tần Thời càng sợ hãi hơn, cực kì sợ hãi!

Mặc dù sư tôn vẫn tươi cười thân thiện với khuôn mặt thoáng nhẹ, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng được, sư tôn nhất định đang giận dữ.

Hắn phục vụ sư tôn nhiều năm, hiếm khi thấy y tức giận như vậy.

Quanh thân sư tôn toả ra uy áp sắc bén, hàn khí toả ra khắp nơi chui vào xương cốt tẩm vào lục phủ ngũ tạng, làm hắn không thể động đậy được.

Những đồng môn khác đều lén nói ngắn nói dài, oán hận Tuyệt Trần đạo quân thiên vị nhị đồ đệ. Đối với những tin vỉa hè thêm mắm dặm muối ngoài kia Tần Thời khịt mũi coi thường.

Đối với những lời đồn đại thất thiệt, thổi phồng sự thật, Tần Thời khịt mũi coi thường: "Đây là cái nhìn thiên vị của các ngươi ư?

Thật quá nông cạn!

Chỉ có những đệ tử Tuyệt Trần đạo quân mới được tận mắt chứng kiến, mới thấu hiểu rõ ràng sư tôn đối với Lục Tục đã thiên vị đến mức độ nào.

Sư tôn không phải thu nhận đồ đệ chỉ để thỏa mãn sở thích cá nhân, cũng không phải nhặt về một món đồ trang trí đẹp mắt. Sư tôn đối với đồ đệ này, quả thực như một vị vua si tình, bị sắc đẹp mê hoặc, mất lý trí.

Công pháp kiếm thuật, từng chiêu thức đều được sư tôn tự mình hướng dẫn tỉ mỉ, đan dược pháp khí cũng được ban tặng dồi dào, không hề tiếc nuối.

Điều khiến hắn bất mãn nhất chính là thái độ của sư tôn đối với Lục Tục, ôn tồn dịu dàng, chưa từng nói một lời nặng nề nào.

So với Lục Tục, hắn tựa như một cọng cỏ dại mọc hoang.

Sư tôn không phải là không tốt với hắn, nhiều năm như vậy đã hết lòng giúp đỡ, chưa từng trách mắng nặng lời. Có thể nói là sư phụ tốt nhất trong các phái tu chân lớn.

Nhưng hắn chỉ là đồ đệ, Lục Tục lại như một vị Phật Tôn cao quý.

Ví dụ như hiện tại, trong mắt sư tôn hiện lên hàn quang và lửa giận, tựa hồ ngay sau đó có thể đem hắn băm vằm thành tro bụi bằng ngàn lưỡi dao.

Tâm trạng của sư tôn thay đổi nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt.