Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Chương 55

« Chương TrướcChương Tiếp »
55.

Trưa ba mươi tết, Hồng Ân giúp mẹ làm mâm cơm đón ông bà về ăn tết cùng gia đình, Hoàng Ân dọn bàn ghế bày cơm.

Hôm nay nhà bà Như Thủy rất đông đủ, cái tết có thể nói là sung túc sum vầy. Chồng con đầy đủ vui vẻ, chưa kể con cái cũng có đôi có cặp an ổn.

Chín giờ Đình Tuấn có mặt, anh không mặc quần áo chỉnh tề như mọi khi mà chỉ quần bò t-shirt đơn giản đẹp đẽ. Chín giờ ba mươi Minh Quân có mặt, hai người không hẹn mà gặp một bộ quần bò sơ-mi ngắn tay, trang phục đơn giản nhẹ nhàng nhưng đẹp đẽ giống như đang ở nhà mình nhưng vẫn không làm mất phong độ.

Dượng Jonh ôm Thiên Ân, chọn một ít nhạc xuân vui nhộn để không khí tết thêm sôi động, Đình Tuấn hăng hái ra vào bếp bưng từng món từng món lên cho bà Như Thủy xếp bàn cúng, Minh Quân giúp Hoàng Ân bày bàn ăn gia đình, bàn ghế, mang rượu ra ướp lạnh, bỏ mấy lon bia, nước ngọt theo sở thích từng người.

Trong khi hương trầm quanh quẩn, trong tiếng ca sỹ rộn ràng hát:

“Mùa xuân sang ta chúc nhau

Bao ước muốn bao hy vọng

Cùng rủ nhau mau bay về

Khắp trên môi cười xinh tươi.

Ta chúc nhau những lời chúc lành

Ước mong tết này tiếng cười khắp trời.

Mùa xuân sang ta chúc nhau

Năm mới đến mong bao người

Hạnh phúc ơi xin bay về

Xoá tan bao buồn lo âu.

Ta nhấc cạn chén rượu ấm lòng

Chúc nhau những lời ước hẹn thấm nồng…”

Cả gia đình bà Như Thủy quây quần bên bàn trà, dượng Jonh khui vài lon bia, bày mấy loại đậu nhắm rượu cùng một đám con trai nâng ly trong khi chờ nhang tàn.

Bé Thiên Ân thấy trong nhà một đám người cười ha ha, cùng nhau cầm mấy thứ gì tròn tròn uống đến vui vẻ, bé cũng hăng hái nhào lên người ba bé đòi uống. Dượng Jonh không cho bé uống đem thằng nhóc kéo xa khỏi lon bia của mình. Thiên Ân thấy không dành được đồ từ tay ba liền quay qua chộp lon bia của người gần nhất Hồng Ân. Hồng Ân là tên quỷ phá làng, liền len lén đút thằng em một ngụm, hậu quả…

Thiên Ân rất vui vẻ hút…và thì…sao mà đắng quá cay quá không ngon gì hết…và PHÌ… bọt nước miếng văng tùm lum, mặt mày đỏ bừng. Kẻ đang dí sát mặt vào lãnh hậu quả đầu tiên, một mặt đầy nước miếng bia, sẵn sát trùng luôn, Hồng Ân mặt nhăn một đống “thằng em xấu quá anh chiều chú mày như thế, muốn bia liền cho bia mà còn làm xấu đem hết nước miếng phun lên mặt anh”.

Đình Tuấn trong không khí vui vẻ vô cùng ấm áp hạnh phúc nay vẫn luôn thõa mãn liếc nhìn người yêu, không ngoài ý chứng kiến bộ dạng quỷ linh tinh lén cho em uống bia và hậu quả…anh không nén được cười nắc nẻ. Người yêu của anh, thật là một kẻ thích kiếm chuyện a.

Dượng Jonh phát hiện thằng con phun phèo phèo, nước mắt lưng tròng, nhìn lon bia còn giơ cao trong tay và một mặt đầy nước miếng của Hồng Ân thì không nhịn được bật cười, lau nước miếng cho thằng nhóc, coi còn dám cái gì cũng đòi thử nữa không.

Hoàng Ân cho thằng em một cục mức, nhóc Thiên Ân nức nở…

– Cay!!!

Thế là chọc cười một đám người lớn hùa vào trêu bé.

Nhang tàn hơn phân nửa, bữa cơm tất niên được bày lên, một đám người từ bàn trà chuyển qua bàn ăn. Bánh tét, bánh chưng, lạp xưởng, thịt kho, thịt nguội, cơm canh một đĩa một đĩa bày đầy một bàn.

Bia khui một lon lại tiếp một lon, rượu rót một ly lại tiếp một ly, ngay cả bà Như Thủy cũng vui vẻ mà cạn một ly. Người yêu nhau trên bàn ăn chăm nhau, anh gắp em một miếng thịt, em lại gắp anh một miếng dưa… Đến cả dượng Jonh cũng bị không khi đầy tim hồng ảnh hưởng không ngai trước mặt con cái mà chăm sóc nhau trên bàn ăn. Bửa ăn tất niên kéo dài từ trưa đến chiều. Cả đám lắc lư say rượu, say tình, say xuân…

Giữa lúc vui vẻ tất niên mẹ Minh Quân từ nước ngoài gọi cho bà Như Thủy một cuộc điện thoại chúc tết. Hai nhà từ xưa đã là hàng xóm, dù lâu không gặp mặt nhưng vẫn còn nhớ rõ nhau, thêm bây giờ trở thành xui gia, nhanh chóng một câu tốt lành hai câu tốt lành. Hai phụ huynh nhận nhau xong, mẹ Minh Quân gửi thằng con nhờ bà Như Thủy quan tâm, con nó một thân một mình ở quê nhà qua cái tết một mình, nên buổi chiều khi Hoàng Ân xin với mẹ:

– Để anh Minh Quân ăn tết với mình nha mẹ, về nhà cũng có một mình.

Thế là bà Như Thủy đồng ý cái rụp, cũng không cần qua tâm anh ngủ ở đâu, giao đứt cho Hoàng Ân bao ăn bao ở. Đừng tưởng bà cái gì cũng không biết, dưới mí mắt bà mà chúng nó quen nhau nhiều năm như thế…bà còn ngại chúng ngủ chung một giường sao, mối quan hệ cũng xác nhận rồi…Coi như con rể đến nhà mẹ vợ thôi mà.

Đình Tuấn rất muốn được giữ lại nhưng nhà anh còn một đại gia đình chờ anh về sum vầy qua giao thừa, Hồng Ân không giữ anh cũng không thể vòi mẹ vợ “con cũng muốn mẹ cho ở lại” được. Lưu luyến hẹn Hồng Ân ngày mai lại cùng cha mẹ tới chúc tết đầu năm, trước khi đi còn không quên lén lút mà công khai hôn Hồng Ân một chút.

Dượng Jonh cười không chịu được với ông chủ nhỏ của mình, bà Như Thủy thì liếc xéo, lén lút mà cả nhà ai cũng thấy thế kia à!!! Nhưng trong bụng cũng vui, con mình được người nó thương đặt trong tim trong lòng không vui sao được.

Dượng Jonh nhìn khuôn mặt trong ngoài bất nhất của vợ thì không nhịn được hôn bà một cái làm bà nhất thời đỏ bừng mặt. Hai người già rồi nha, con cái đứng một đống… Dượng Jonh vẻ mặt tỉnh như ruồi, chúng nó ân ái ông đây cũng ân ái…ai thua ai chứ, ý cười đầy mặt không hề e ngại.

Thiên Ân cũng tham gia hôn hôn, mỗi người hôn một cái được đáp lại một cái, hi hi ha ha cả một buổi Đình Tuấn mới ra khỏi cửa.

Minh Quân cùng gia đình mới của mình chờ chuông điểm mười hai giờ, khi trên tivi bùng lên pháo hoa, khúc nhạc chúc mừng năm mới vang lên, anh cũng hôn lên khóe môi Hoàng Ân nói: “Chúc mừng năm mới, em yêu!”



Hoàng Ân vừa bước vào phòng đã bị Minh Quân bế thốc đặt lên giường. cả ngày hôm nay sống trong bầu không khí tim hồng anh đã khao khát chiếm giữ Hoàng Ân lắm rồi, cứ tưởng phải nghẹn lại nhưng không ngờ anh có thể ở lại. Bất chấp đang ở nhà Hoàng Ân, bị men rượu men tình nồng độ cao thúc đẩy cũng chẳng còn nhiều lý trí để ý hoàn cảnh xung quanh, anh muốn Hoàng Ân.

Hoàng Ân không ngờ mới bước vào đã bị người ta hai ba bước đặt lên giường, hai ba cái mở cúc áo tháo thắt lưng, chưa đầy hai phút trên người đã trống trơn. Minh Quân nhiệt tình Hoàng Ân cũng hưng phấn không kém, từ cái tết này hai người đã chính thức là một, tâm ý xác nhận, gia đình công nhận, anh và cậu chính là bạn đời cùng nhau đi hết đoạn đường còn lại. Hoàng Ân không chờ được muốn anh, dùng thân thể muốn anh thõa mãn cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

Quần áo trên người Minh Quân lấy tốc độ chóng mặt bị Hoàng Ân lột xuống, người yêu tràn đầy nhiệt tình đáp lại kí©h thí©ɧ Minh Quân mạnh mẽ chiếm đoạt người dưới thân.

Chẳng mấy chốc dưới thái độ đòi hỏi mãnh liệt của Hoàng Ân từng dấu từng dấu hôn, dấu răng lần lượt xuất hiện. Minh Quân chỉ muống từng ngụm từng ngụm cắn Hoàng Ân rồi nuốt vào bụng, anh không ngần ngại để lại dấu răng rõ ràng trên làn da săn chắc trắng trẻo của cậu, làm Hoàng Ân vừa đau vừa tê. Anh hôn tới đâu cậu lại thót bụng chờ bị anh cắn xuống, đau…đau nhưng cơ thể cậu lại run rẩy chờ mong, như dâng hiến, như hưởng thụ.

Không như mọi khi thái độ trầm ổn, bảo thủ thì hôm nay đột phá mọi thứ trong quá khứ, bỏ qua mọi nếp cũ, anh như vũ bảo xông vào vào Hoàng Ân khiến Hoàng Ân đổ mồ hôi hột vì bị bất ngờ.

– Hoàng Ân, anh yêu em!

Trong lòng Hoàng Ân nhuyễn như tương hồ, vừa bị anh thô bạo chiếm đoạt lại bị anh nồng nàn nói tiếng yêu, dù anh có đem cậu đâm thủng cậu cũng vui lòng.

Nơi kết hợp giữa hai người vừa đau vừa trướng lại vừa sung sướиɠ khiến Hoàng Ân lý trí mớ mịt, hai chân quấn chặt eo Minh Quân khuyến khích anh không cần kiêng dè chiếm giữ cậu. Anh muốn cậu mất khống chế chính là sự khẳng định cậu có giá trị trong tim anh, có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, cậu là duy nhất trong lòng anh.

Minh Quân muốn Hồng Ân không biết mệt mỏi, hai chân thon dài đẹp đẽ dang rộng mở đường cho anh đến, thõa mãn tính dục của anh, thõa mãn tính chiếm đoạt độc chiếm của anh, khuất phục giữ chặt người yêu làm cho anh hưng phấn một lần lại một lần không kềm chế được.

Đến lúc Hoàng Ân eo mỏi mông tê chân nhũn, hầu như nơi vẫn đang bị ra vào mất hết cảm giác Hoàng Ân vẫn muốn dung túng anh tiếp tục muốn cậu. Cưng chiều anh, thõa mãn đối phương không chỉ là nguyện vọng của một mình Minh Quân, Hoàng Ân cũng vậy, có thể làm anh hài lòng vui vẻ hạnh phúc là ước muốn lớn nhất, sâu nhất trong lòng cậu.



Vậy là cuối cùng, trong ngôi nhà nhỏ ấm áp có một gia đình nhỏ hạnh hạnh phúc phúc, vui vầy cùng nhau. Những người yêu nhau được gần nhau, người có thêm cha mẹ, người có thêm anh em, có thêm thông gia. Đại hạnh phúc.



Ngày mai đi chơi mất, đăng bù hết luôn đây.
« Chương TrướcChương Tiếp »