Chương 42

Edit: Kye

Beta: Tiểu Huân

Chuyện hôn nay, tuy Tạ Tinh Tinh lớn tiếng mắng mỏ người khác trước, nhưng người động thủ lại là Khương Dụ, còn Chu Lâm Lang, hiển nhiên là bị vô tội liên lụy.

Khi Chu Lâm Lang vừa lúc thay răng, răng cửa bị rụng cũng là chuyện cực kì bình thường, nhưng An Vương phi lại làm náo loạn cả lên, ương ngạch muốn Vệ Quốc Công phủ phải giải thích



ràng.

An vương phi mặc một bộ xiêm y màu đỏ thêu hình cầu kì, trang dung tinh xảo, gò má trắng nõn, trang phục mười phần quý khí,vô cùng chói mắt. Nàng tới đây cũng

không

phải để ngồi

không, ôm Chu Lâm Lang vào trong lòng, trợn mắt nhìn Chu thị.

Chuyện hôm nay do Khương Dụ gây họa, nên hắn chỉ đành ngoan ngoãn đứng

một

bên

không

lên tiếng, giương mắt nhìn người lớn trong phòng, sau đó bĩu môi.

Khương Lệnh Uyển thấy khuôn mặt

nhỏ

của Chu Lâm Lang vùi vào l*иg ngực An Vương phi, hiển nhiên là

đang

cảm thấy xấu hổ vì thiếu mất cái răng,

không

dám gặp người.

Tính cách Chu Lâm Lang giống An Vương phi, cả hai đều là người kiêu căng tự mãn, ngày thường mọi việc trôi qua luôn vô cùng thuận lời, gặp người người khen,

không

cần biết các hài tử khác có xuất sắc như thế nào, chỉ cần Chu Lâm Lang vừa xuất

hiện, mọi người sẽ chỉ dùng để làm nền. Nhưng muốn giỏi như vậy cũng phải trả cái giá

thật

lớn, từ khi Chu Lâm Lang còn

nhỏ, An Vương phi

đã

mời các vị danh sư cầm kì thi họa đến dạy cho nàng. Tiểu nữ oa tầm tuổi này vốn ngây thơ hồn nhiên, nhưng Chu Lâm Lang lại là

một

nữ oa ổn trọng, một quý nữ đoan trang, những trò chơi mà tiểu nữ oa

yêu

thích, nàng cũng chỉ đứng nhìn

một

bên, xưa nay chưa từng tham gia.

Có điều, chuyện đã xảy ra như vậy, Khương Bách Nghiêu cũng

không

thiên vị hài tử của

hắn, cầm thước đánh vào lòng bàn tay nhi tử mấy chục cái ngay trước mặt An Vương phi, mắt thấy lòng bàn tay

đãsưng đỏ

không

thể chịu nổi, lúc này mới liếc mắt nhìn An Vương phi, nhàn nhạt

nói: “Chuyện hôm nay là do Dụ Nhi sai trước,

không

biết An Vương phi có hài lòng với sự trừng phạt này hay

không?”

Chu thị ôm nữ nhi trong ngực, thấy nhi tử bị đánh như vậy, lòng đau như bị dao đâm,

nhỏ

máu từng giọt.

Nhưng Khương Dụ cắn môi gắt gao,

không

khóc

không

nháo.

An Vương phi nhìn nam nhân trước mặt, thấy ánh mắt

hắn

xưa nay nhìn mình chỉ là một mảng lạnh lùng như băng, trong lòng cực kì ảo não, cũng

không

muốn nhìn nữa, chỉ ôm lấy nữ nhi vào trong ngực, nổi giận đùng đùng

nói: “Lâm Lang, chúng ta

đi.”

Thấy An Vương phi

đi

rồi, Khương Lệnh Uyển vội chui khỏi lòng Chu thị, chạy tới nhìn bàn tay của ca ca.

Vừa nhìn thấy, liền cảm thấy đau lòng đến

không

thể

nói

thành lời.

Tiểu nam hài mười tuổi, lòng bàn tay vẫn còn rất mềm mại.

Thời điểm lúc cha vừa mới ra tay, cũng

không

hề có nửa phần do dự, từng cái từng cái đanh xuống, nhìn

đã

thấy đau.

Quả thực Khương Dụ vô cùng đau đớn, thấy đôi mắt tròn to của muội bắt đầu

hiện

lên ánh nước, liền

nói: “Muội yên tâm, ca ca

không

sao, muội đừng khóc, muội khóc xem như ca ca

đã

uổng công chịu đựng rồi.”

Đau đến như vậy mà còn

nói

giỡn được.

Khương Lệnh Uyển khịt mũi

không

thèm nhìn Khương Bách Nghiêu, chỉ lo nâng bàn tay ca ca lên sau đó kéo tay Chu thị, thanh

âm

mềm mại

nói: “Nương, chúng ta

đi

bôi thuốc cho ca ca.”

Chu thị gật đầu, nhanh chóng sai người mang loại thuốc tốt nhất đến, tự tay bôi thuốc cho Khương Dụ.

Nhắc tới cũng hay, tuy lúc Khương Dụ chịu đòn

không

chịu rơi

một

giọt nước mắt, nhưng bây giờ bôi thuốc, lại gào khóc vô cùng thảm thiết, người

không

biết còn tưởng nhà nàng ngược đãi nhi tử.

Thấy ca ca khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa, nào có chút khí thái nam tử giống như khi ở tiền sảnh lúc nãy?

Khương Lệnh Uyển

không

chê

hắn, tay

nhỏ

cầm khăn lau nước mắt cho ca ca.

Chu thị xức thuốc cho nhi tử, nghe

hắn

khóc, càng cố khống chế lực đạo, nhẹ nhàng bôi thuốc, chỉ sợ làm đau

hắn.

“Con nhìn xem, chọc ai

không

chọc, lại cứ muốn chọc Chu Lâm Lang, đáng đời.” Vị tẩu tẩu kia của nàng tính tình ra sao, nàng còn

không



chắc? Bây giờ tuy Chu Lâm chỉ bị rơi mất một cái răng cửa, nhưng chắc chắn trong lòng nàng ta còn

đang

muốn lột luôn

một

lớp da của nhi tử nhà nàng.

Khương Dụ khịt mũi, ủy khuất

nói: “Con mới

không

thèm chọc nàng, chỉ là...Tạ Tinh Tinh kia

nói

Xán Xán mập, còn

nói

Xán Xán xấu, con làm ca ca, sao có thể để Xán Xán chịu oan ức?”

Chu thị ngừng tay, nhíu mày

nói: “Xưa nay tính cách Tạ Tinh Tinh

không

hợp với Xán Xán, con cũng

không

phải

không

biết, nàng ta lại quá được nuông chiều, làm sao có thể chịu được ủy khuất như vậy?” Trong mắt Chu thị,

không

tiểu nữ oa nào có thể đáng

yêu

hơn Xán Xán nhà nàng.

Khương Dụ gật đầu lia lịa.

hắn

nhìn Khương Lệnh Uyển

nói: “Xán Xán của chúng ta đáng

yêu

như thế, Tạ Tinh Tinh kia khó coi như cây đậu nành, nàng ta mới xấu xí.”

Khương Dụ quên luôn cái đau trong lòng bàn tay,

một

mặt

nói,

một

mặt còn tỏ vẻ bất mãn hừ hừ vài tiếng.

Chu thị bất đắc dĩ, tuy rằng nàng biết chuyện này người chịu thiệt thòi là nhi tử, nhưng Chu Lâm Lang cũng bị mất cái răng cửa, coi như cũng bị tội.

Bôi thuốc xong, Chu thị để bình sứ sang

một

bên bàn, sờ đầu Khương Dụ

nói: “Mấy ngày nay phải ngoan ngoãn

một

chút, đừng quậy ra chuyện gì nữa.”

Bàn tay được bôi thuốc quả thực bớt đau

không

ít, Khương Dụ gật đầu

nói: “Dụ nhi biết rồi.” Chỉ cần

không

có ai bắt nạt muội muội

hắn, nếu

không

ngay cả Thiên Vương lão tử

hắn

cũng đánh.

Khương Lệnh Uyển thấy ca ca che chở nàng như vậy, tâm trạng hết sức phức tạp. Bây giờ ca ca xem nàng như bảo bối, dù người kia là Chu Lâm Lang,

hắn

vẫn che chở nàng như thường, kiếp trước cũng thế, cho nên nàng

không

thể chịu được việc ca ca cưới Chu Lâm Lang, còn bị Chu Lâm Lang mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo.

Khương Lệnh Uyển chớp mắt,

nhỏ

giọng hỏi: “Ca ca, huynh thích Chu biểu tỷ sao?”

Khương Dụ cúi đầu nhìn hai tay sưng phồng của mình, nhíu mày tùy tiện đáp: “Người bắt nạt Xán Xán, ca ca đều

không

thích. Còn Chu Lâm Lang…”

Khương Lệnh Uyển nhìn Khương Dụ

không

chớp mắt.

Khương Dụ ngẩng đầu lên cười hắc hắc: “Chỗ răng trống của nàng nhìn xấu quá.”

Khương Lệnh Uyển “phì” cười

một

tiếng.

Tuy ca ca còn

nhỏ

tuổi,

không

biết sau này có thích Chu Lâm Lang hay

không, nhưng bây giờ nàng rất yên tâm. Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn lòng bàn tay ca ca, cong môi, thầm nghĩ: Kiếp này, nàng tuyệt đối

sẽ

không

để ca ca bị Chu Lâm Lang mê hoặc!

·

Khương Lệnh Uyển trở về gian phòng của nàng, vừa vào phòng liền ngồi trước cửa sổ, quay sang chăm chú nhìn tráp trang điểm* làm bằng gỗ tử đàn khắc hoa lê của mình.

*tráp trang điểm: hộp đựng đồ trang sức

Nàng nhìn khuôn mặt nho

nhỏ

mập mạp của mình trước gương, hai mắt to tròn, long lanh nước, cánh môi phấn nộn, da dẻ trắng nõn, khuôn mặt

nhỏ

hơi phiếm hồng,



ràng là

một

tiểu nữ oa đáng

yêu, xấu chỗ nào chứ? Nhưng mà… hình như hơi mập

một

chút, Khương Lệnh Uyển nhíu mày, khuôn mặt bánh bao trong gương nhăn nhó.

Nàng năm tuổi của kiếp trước cũng mập như thế này sao?

Quá khứ trôi qua

đã

lâu, nàng

không

thể nhớ ra được.

Nhưng mà hôm nay bị Tạ Tinh Tinh chê cười, lòng nàng

thật

không

thoải mái —— cái gì mà Chu Lâm Lang gầy hơn nàng? Đẹp hơn nàng?

Đúng là thân hình Chu Lâm Lang

không

tệ, nhưng cũng

không

thể so sánh với nàng a!

Lúc đầu nàng nghĩ, sau này lớn lên

không

thể ăn quá nhiều đồ ngọt, bây giờ trở lại lúc

nhỏ

, nàng

không

cần tiết chế, muốn ăn cái gì

thì

ăn, dù sao bây giờ cũng là tuổi

đang

lớn. Kiếp trước nàng

khôngdám ăn quá nhiều điểm tâm ngọt, tưởng rằng kiếp này có thể ăn uống thoải mái, nhưng nhìn tình hình bây giờ, e rằng nàng còn béo hơn trước kia rất nhiều… Nếu sau này

không

gầy lại được, chẳng phải người chịu tội là nàng sao?

Khương Lệnh Uyển rùng mình, trong lòng

âm

thầm hạ quyết tâm.

Ba ngày sau, Khương Lệnh Uyển hạn chế ăn uống, ngoại trừ ba bữa trong ngày, điểm tâm thường ngày có thể

không

ăn

thì

không

ăn. Đào ma ma nghĩ rằng Lục tiểu thư

đã

chán những món ăn trước kia, liền dặn dò đầu bếp nấu những món ăn đa dạng hơn, Khương Lệnh Uyển nhìn Đào ma ma mang tới đủ loại bánh ngọt, rất thèm, nhưng vẫn cố chấp lắc đầu: “Xán Xán

không

muốn ăn.”

Từ lúc nào Lục tiểu thư lại

không

thích ăn đồ ngọt?

Đào ma ma thấy có gì đó

không

đúng, liền

nói

việc này cho Chu thị.

Chu thị lo lắng, còn tưởng thân thể nữ nhi

không

thoải mái, liền ôm nàng lên dò hỏi, vậy mà nữ nhi chỉ

nói: “Xán Xán

không

sao, chỉ là

không

muốn ăn, nương, sau này nương

không

cần làm bánh ngọt cho Xán Xán nữa.”

Chu thị hiểu nữ nhi nhất, nghe nữ nhi

nói

xong liền rũ mắt xuống, chợt nhớ tới chuyện Tạ Tinh Tinh trước kia. Hôm trước Tạ gia mang đôi nhi nữ đến nhà xin lỗi, dù gì cũng là thư hương thế gia, thái độ thành khẩn, bọn họ cũng

không

thể trách móc gì thêm, nhưng mà Tạ Tinh Tinh kia, tuổi còn

nhỏ

đã

bị nuông chiều quá mức… Chu thị cúi đầu nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn của nữ nhi, cảm thấy mấy ngày nay nữ nhi gầy

đi

một

chút.

Trong lòng Chu thị thầm cân nhắc, nàng phải

cố gắng tìm cách khác mới được.

Khí trời dần ấm lên, Khương Lệnh Uyển ăn cơm trưa no bụng, sau đó nhìn Đào ma ma chuẩn bị

một

số món nàng thích ăn như mì sợi vàng giòn, bánh đậu xanh, nước mật ong pha với sương sớm lấy từ cây ngân hạnh… Nàng lập tức thèm ăn nuốt nước miếng

một

cái, nhưng lại

không

dám nhìn lần thứ hai, trực tiếp lăn vào giường la hán quay lưng về phía Đào ma ma.

Ngủ

một

giấc mơ mơ màng màng, Khương Lệnh Uyển liền ngửi thấy hương táo nồng đậm, thơm đến mê người, mùi hương

thật

ngọt ngào, sau đó lại nghe thấy

một

chuỗi bước chân

nhẹ

nhàng.

Khương Lệnh Uyển mở to mắt, tay

nhỏ

xoa xoa cái bụng mềm mại, nhíu mày

không

vui

nói: “Đào ma ma, Xán Xán

không

muốn ăn, ngươi mau mang đồ

đi

đi.”

Mùi táo

không

có giảm bớt, trái lại càng tiến lại gần.

Khương Lệnh Uyển vội vàng ngồi dậy

trên

giường la hán, xoay người ngẩng đầu nhìn lên.

Chờ đến lúc thấy được Lục Tông

một

thâm xiêm y màu xanh ngọc, trong lòng

thật

vui mừng, hai con mắt tỏa sáng hỏi: “Tông biểu ca sao lại đến đây?”

Lục Tông nhìn tiểu bánh bao ngồi

trên

giường la hán, hình như vừa mới tỉnh ngủ,

trên

khuôn mặt

nhỏcó

một

dấu in hồng hồng, ánh mặt Lục Tông rời xuống, nhìn miệng

nhỏ

của nàng, phát

hiện

rất sạch

sẽ,

không



một

chút nước miếng nào.

Lúc này Khương Lệnh Uyển mới chú ý,

trên

tay Lục Tông có cái bát sứ

nhỏ

màu trắng, bên trong chứa canh táo.

Lục Tông ngồi xuống nhìn nàng, cầm muống

nhỏ

múc canh tảo ngọt, giương mắt hỏi: “Ăn

không?”

Khương Lệnh Uyển cắn môi, khẽ lắc đầu.

Lục Tông đặt bát sứ sang

một

bên,

một

tay ôm tiểu bánh bao vào lòng, để nàng ngồi

trên

đùi mình, tay kia sửa lại tóc mái

đang

rối tung

trên

trán,

nói: “Tiểu hài tử ăn nhiều mới lớn a.”

Khương Lệnh Uyển ôm chặt cánh tay

hắn, trong lòng đại khái đoán được, nhất định là mẫu thân gọi Lục Tông tới đây. Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Tông, hai mắt trợn trừng: “Xán Xán muốn hỏi Tông biểu ca hai vấn đề, Tông biểu ca phải trả lời, Xán Xán mới ăn.”

Lục Tông

không

có ý kiến gì thêm,

nói: “Muội hỏi

đi.”

"Vấn đề thứ nhất —— "

Khương Lệnh Uyển giơ ngón trỏ mập thù lù, hỏi: “Sao Tông biểu ca lại làm diều cho Chu biểu tỷ?”

Thái độ của Lục Tông đối với Chu Lâm Lang, làm nàng rất hài lòng, nhưng ngày ấy khi nghe

nói

Lục Tông đưa cho Chu Lâm Lang

một

con diều, trong lòng nàng rất khó chịu. Phu quân của Khương Lệnh Uyển nàng, sao có thể làm diều cho những



nương khác?

Lục Tông

nói: “Con diều kia huynh làm cho Bảo Thiền.”

Ồ?

Khương Lệnh Uyển trợn to hai mắt, sau đó cong miệng cười

một

cái.

Cho nên diều kia là Chu Lâm Lang hỏi xin Lục Bảo Thiên,

không

phải Lục Tông đưa? Nghĩ như vậy, trong lòng Khương Lệnh Uyển thoái mái

một

chút.

Lục Tông rũ mắt, nhìn tiểu bánh bao trong l*иg ngực, chợt nhớ tới việc lần trước nàng vẽ hai con heo mập.