Chương 10: Động vào người Bắc Trấn phủ tư của ta, gϊếŧ!

Edit: Kido

Thân Khương đến rất nhanh.

Thực ra hắn đã đến được một lúc lâu rồi, chỉ là không vào, tại chưa đến giờ sợ bị kiều thiếu gia dỗi, mà kiều thiếu gia phiền lòng lại tương cho câu chưa nghĩ ra thì đúng là hết cả thời gian.

Gọi người đi xem vài lần, kiều thiếu gia đang ngủ…ngủ, ngủ không định tỉnh nữa sao?! Hắn không chờ nổi, cuối cùng suy nghĩ ra cách kêu đưa cháo nóng qua cho y. Cháo nóng có người thèm, kể cả y chưa dậy thì đám người kia chả ồn ào kêu ầm lên? Quả nhiên bên kia bắt đầu hoạt động…

Không hổ là ta!

Thân Khương chạy như gió bay đến trước cửa lao Diệp Bạch Đinh: “Ra kết quả rồi?”

Diệp Bạch Đinh: “Hung thủ là đàn ông.”

Lòng Thân Khương nói hung thủ là đàn ông thì có gì kỳ quái, mười vụ hắn tiếp xúc thì tám chín vụ giống nhau…Cơ mà khoan, không đúng!

“Ngươi….trước ngươi nói nạn nhân sửa soạn sạch đẹp hẹn người trong lòng hắn uống rượu, hung thủ rất có khả năng chính là kẻ đó…” Cổ họng Thân Khương run rẩy, khϊếp sợ: “Nạn, nạn nhân thích đàn ông?”

Diệp Bạch Đinh bình tĩnh: “Thích đàn ông lạ lắm sao?”

Biểu cảm đối phương nhàn nhạt, Thân Khương suy nghĩ lại rất nhanh xem có phải mình vừa moi được tin tức nào giật gân không: “Ừ thì không lạ, ta cũng nhìn thấy đoạn tụ rồi.”

Diệp Bạch Đinh: “Người này ẩn rất kỹ, dựa vào khẩu cung không thể nhìn ra, nhưng lấy tình yêu mãnh liệt của nạn nhân dành cho vải vóc, khả năng cao sẽ vẽ được manh mối.”

Thân Khương: “Hở? Vải? Không phải nạn nhân thích uống rượu à?”

“Ai quy định một người chỉ có một sở thích?” Diệp Bạch Đinh chỉ khẩu cung liên quan đến yên tùng sa cho hắn xem: “Đây là thứ người chết tỉ mỉ làm ra, giá trị chế tạo cao, nguyên liệu khó kiếm, thời gian sử dụng lâu dài lại khan hiếm chứng tỏ có thể kiếm trác rất nhiều tiền. Nạn nhân cầm thứ đó trong tay mà không quảng cáo, mỗi năm làm cực kỳ ít, toàn để cho mình dùng hoặc ném vào túi riêng, thà hỏng chứ chẳng thèm bán ra bên ngoài. Hỏng xong làm thêm nữa, lại giấu, anh đoán người chết đang có mưu đồ gì?”

Thân Khương càng mê mang hơn: “Đúng vậy, hắn có mưu đồ gì?”

Diệp Bạch Đinh: “…”

“Đầu óc anh chỉ dùng để ăn thôi hả?”

“Ngươi nói kiểu gì đấy, ăn thì cũng phải dùng mồm chứ —” Thân Khương cứng đờ: “Mày đang mắng ông hả?”

Diệp Bạch Đinh mỉm cười: “Làm sao, tôi chỉ đang nhắc Thân tổng kỳ — người chết đang giấu vải hay giấu người?” Y kéo dài âm cuối, sâu xa: “Lúc hôn dùng yên tùng sa che mờ đôi mắt, người nạn nhân hy vọng là ai?”

Tròng mắt Thân Khương chấn động: “Ý nhà ngươi là —”

Diệp Bạch Đinh: “Người chết lấy mảnh vải bày tỏ tình yêu, dệt thành quần áo sẽ rất đặc biệt, hoặc có ký hiệu của hắn hoặc là yên tùng sa người khác ước ao. Trong tay hung thủ khẳng định có rất nhiều, chỉ cần tìm được gã, án tử có thể phá.”

Thân Khương: “!”

Lập công nhanh thế cơ á? Hạnh phúc đến đột ngột quá!

Diệp Bạch Đinh: “Cung đường người chết đi không quá nhiều địa điểm mới, cũng không biến mất thường xuyên, người này hẳn có xã giao với hắn, rất có thể là người quen nhưng ai cũng xem nhẹ. Người này ẩn mình rất kỹ, tìm không dễ, nhưng tình yêu người chết bày tỏ cực kỳ mờ mịt, dùng quan hệ hai bên phỏng đoán rất có thể đối phương không hề hay biết hoặc không thèm để ý — kết hợp với manh mối vải vóc và các thứ khác, khó khăn sẽ giảm rất nhiều.”

Thân Khương nghe rất nghiêm túc, tuy hắn không biết kiều thiếu gia làm sao tìm ra nhiều như vậy chỉ trong một đêm nhưng y ngầu, không cần nghi ngờ y, cứ làm theo chắc chắn sẽ xong việc.

Diệp Bạch Đinh: “Mặt khác —”

Thân Khương: “Mời ngài nói!”*

*đổi xưng hô hen.

“Trước tôi không chú ý lắm…” Diệp Bạch Đinh chỉ vào bức tranh mô phỏng hiện trường phạm tội thô sơ, bàn nhỏ ba chân, bên trên còn đặt quyển sách: “Yên tùng sa cho tôi khá nhiều linh cảm, kỹ thuật vẽ tranh của Thân tổng kỷ cũng rất tài năng tuy nhiên không được tinh thế cho lắm, mà phá án lại quan trọng những chi tiết be bé –”

Thân Khương biết móng chó của mình đến đâu, được kiều thiếu gia khen thì vui lắm, nhưng nghĩ lại cũng chả ra linh cảm gì.

Thế là Diệp Bạch Đinh hỏi luôn: “Quyển sách trên bàn này, khoảng cách giữa hai chữ có phải khá lớn không?”

Thân Khương: “Đúng! Lúc tôi xem qua hiện trường vụ án đó là một quyển sách nói về cách nhuộm vải, có tranh, mấy chữ viết trong đó không nhỏ nên khoảng cách hai chữ cũng khá lớn!”

Diệp Bạch Đinh: “Nó là bản sao?”

“Giấy mực quý giá, bản chính quy sao lại viết kiểu như thế, lãng phí.” Thân Khương cực kỳ khẳng định: “Đó là quyển sách chép tay, cố ý viết chữ lớn. Thành ra vậy vì người chết thích uống rượu, thường xuyên uống say nên hoa mắt, viết to đọc cho rõ.”

“Thế à? Tôi không cảm thấy đây là sự thật…” Diệp Bạch Đinh nhìn trái nhìn phải, thấp giọng: “Trong ba ngày chỉ huy sứ giao cho, tổng kỳ cứ suy nghĩ thêm về đặc tính của vải, tin tức đồ vật thủ lĩnh cần có lẽ sẽ bắt đầu từ đó.”

Thân Khương lại đến hiện trường vụ án lần nữa, hắn vẫn không hiểu hết lời kiều thiếu gia, chỗ này hắn đã xét qua vài lần, nhìn kỹ từng ngóc ngách một bao gồm cả kệ sách nhưng làm quái gì có điểm đặc biệt?

Lần nữa, Thân Khương đứng bên kệ sách cau mày khoanh tay, nhìn một lúc rồi đẩy đổ nó.

“Rầm —”

Sách rơi đầy đất, bên trong hoàn toàn không có cơ quan.

Hắn cẩn thận lục tung bốn phía, không đâu là không sờ, lật mọi quyển sách về vải vóc ra ngắm nghía, vẫn trống không.

Thiếu chút nữa Thân Khương lật mẹ cái bàn, chả nhẽ thằng kiều thiếu gia kia dám chơi hắn! Chỗ này có cái khỉ khô á!

Đang lúc hắn định về ngục tính sổ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng động nhỏ — có người!

Còn chưa phản ứng lại nên rời đi hay im mồm ở lại quan sát tiếp, một đống ám khí kim bạc đã bay vào, hắn lập tức dồn khí về eo, dùng đủ công phu chó chạy khó khăn tránh thoát.

Cơ mà càng tránh ám khí càng dày, hướng bước chân ngoài cửa cũng rất nặng, căn bản không chạy thoát!

Mẹ kiếp cha chú quỷ thần ơi! Sao không nói luôn tra án sẽ nguy hiểm đến tính mạng kia chứ?! Này là trộm vặt đếch gì, rõ ràng là kéo bè kéo phái đến cướp!

Thân Khương trong phòng nhảy nhót linh tinh, thở dốc liên tục. Đâu đâu cũng toàn là vết ám khí, lòng hắn tự nhủ chả nhẽ mình sẽ chết ở đây?

“Phụt –”

Một mũi tên xé gió cắm “phập” lên ván cửa, đuôi tơ màu trắng tung bay, máu đỏ nhỏ xuống, rõ ràng là mũi tên chuyên dụng thuộc về Cẩm Y Vệ!

Thân Khương thở dốc, chật vật quay cuồng trên đất, giống chó ăn cứt ngã nhào ra cạnh cửa, thấy chỉ huy sứ Cừu Nghi Thanh—

“Động vào người Bắc Trấn phủ tư ta, chết!”

Chỉ thấy Cừu Nghi Thanh mang theo một người bay vọt đến, uyển chuyển tựa giao long, ầm ầm như sấm chớp, lấy tốc độ sét đánh rút Tú Xuân đao, hỗn chiến với đống áo đen xâm nhập đình viện.

Người nọ bị ngài vứt xuống rồi lại xách lên, âm thanh ù ù truyền vào tai không ngừng nghỉ, bị vây giữa mười tên áo đen nhưng không khiến mình hay đồng minh bị thương mà còn giải vây liên tục cho Thân Khương, phảng phất cục diện đang nắm trong tay ngài, thành thạo nghiêm túc.

Quá nhanh… mọi chuyện quá nhanh, thậm chí Thân Khương còn không nhìn thấy chiêu thức Cừu Nghi Thanh dùng.

“Tú y xuân đương tiêu hán lập, thải phục nhật hướng đình vi xu*.”

*bài thơ của Đỗ Phủ, những lời này có ý nói rằng những người trụ cột non nước nên xuân áo gấm, hầu hạ hoàng gia trong triều thật oai hùng biết bao.

Con người từ khi sinh ra đã có số mệnh khác nhau, Tú Xuân Đao trong tay ngài mới là vũ khí trinh chiến của Cẩm Y Vệ, thân thêu vải quý, lơ lửng như cá giữa trời mây, lưỡi dao sắc nhọn, một đao bay qua chúng binh tức tưởi, tất cả cúi đầu.

Mùi máu tươi tản ra khắp căn viện nhỏ, từng thi thể nặng nề rơi xuống.

“Roẹt—”

Tú Xuân Đao nghiêng nghiêng, máu loãng theo mũi đao nhỏ xuống điểm hoa trên đất, ngũ quan Cừu Nghi Thanh phản chiếu sắc lẹm, khóe mắt hẹp dài lạnh lẽo như sương: “Phế vật.”

Trên đất là cả đống thi thể, người bị ngài xách mặt trắng bệch, vội vàng chạy tới cạnh tường quỳ rạp nôn khan…

Nhất thời Thân Khương không rõ lắm, hai từ “phế vật” kia là đang mắng người khác hay bắt bẻ bọn họ?

Toàn bộ đám người áo đen đều là tử sĩ, đã bị ấn định cái chết từ đầu. Người chết rồi thì thôi, kẻ bị thương đành cắn độc tự sát. Cừu Nghi Thanh thu Tú Xuân đao, hỏi Thân Khương: “Sao nhà ngươi lại ở đây? Sao lại lục tung thư phòng?”

Ngữ điệu lạnh lùng không chút độ ấm, Thân Khương hoài nghi liệu có phải ngài vừa bảo vệ mình hay không? Chỉ huy sứ đang bảo vệ hắn hay đang bảo vệ thứ gì khác?”

Còn có…ngài không thể quan tâm cấp dưới vừa mới phun ra tường hả? Người ta già rồi, hít tức giận hơn cả hít khí kia kìa! Ông ta bị ngài xách như xách gà vậy đó!

Cừu Nghi Thanh: “Hử?”

Ánh mắt đó không khác gì dao, Thân Khương nào dám đứng ngốc, vội vàng bò dậy: “Diệp—” hắn vội vàng tát cái bộp một phát, lập tức quỳ xuống, bán thảm giải thích: “Chuyện này…thuộc hạ miệng thối, mong chỉ huy sứ trách phạt!”

Đầu ngón tay Cừu Nghi Thanh ấn lên Tú Xuân đao, tựa hồ thêm chút áp lực: “Giải thích.”

Thân Khương nào dám nói luyên thuyên, nhanh chóng tiếp lời: “Theo tôi, à không, theo thuộc hạ, vụ án này có rất nhiều manh mối mới. Sở thích của người chết căn bản không phải rượu mà là nghiên cứu chế tạo quần áo, thích tạo ra yên tùng sa là thứ có thể cầu nhưng không thể có…”

Hắn bày mấy chuyện Diệp Bạch Đinh nói từ lớn đến nhỏ ra trước mặt Cừu Nghi Thanh.

“Ngươi nói — mấu chốt vấn đề nằm ở điều chế nghiên cứu quần áo?”

“Vâng! Mọi thứ đều liên quan đến sở thích này!”

Nhắc nhở của Diệp Bạch Đinh cực kỳ chuẩn xác, tuy Thân Khương không hiểu nhưng Cừu Nghi Thanh nháy mắt bắt lấy từ máu chốt, chớp mắt qua thư phòng nhặt mấy quyển sách lên, lại mở nó ra, niết sau đó xoa nhẹ. Một lát sau, ngài giao phó: “Mang cỏ thơm* đến đây.”

*Gốc: chỉ phương thảo, tên gọi chung chỉ mấy loại cỏ có mùi thơm.

Thân Khương nhanh chân đi lấy.

Cũng may phó tướng Trịnh Anh cũng đưa đàn em qua, mọi người cùng nhau chuẩn bị.

Cừu Nghi Thanh cầm lên, bẻ lá rồi nghiền, dùng đầu ngón tay vân vê khiến chất lỏng tràn ra, sau đó bôi lên khoảng cách khá lớn giữa hai con chữ.

Ấy thế mà chỗ trống đó dần dần hiện ra chữ!

Đù má đù má!

Thân Khương che miệng, hóa ra bí mật đúng là ở chỗ này, có tên người có con số, thoạt nhìn rất bí mật! Kiều thiếu gia tài giỏi! Hắn không bị phạt quân trượng nữa rồi!

Cừu Nghi Thanh móc khăn trắng lau tay, chỉ bằng một ánh mắt, phó tướng Trịnh Anh đã đưa người đến sửa sang lại thư phòng, các vật được đặt về vị trí cũ.

“Sao ngươi biết trang sách có vấn đề?”

Thân Khương cũng rất muốn hỏi sao ngài tùy tiện nhìn là hiểu, tôi nhìn mãi cũng chả ngộ đến đâu…

Cơ mà hắn không dám hỏi, càng không dám trả lời, thầm nghĩ đây là công lao lớn, kiều thiếu gia lại là phạm nhân, đành xoay tròng mắt: “Kỳ thực… Thuộc hạ nhìn ra manh mối, lại quan sát kỹ hiện trường vụ án…”

Hắn càng nói càng chột dạ, càng nói giọng càng bé, mẹ kiếp, ánh mắt chỉ huy sứ đáng sợ quá, sắc cứ như dao nhìn thấu lòng người, liếc phát sẽ biết hắn đang nói dối.”

“Vì vậy nên mới có thể suy luận ra…” Nhưng đã lỡ mồm, hắn chỉ có thể căng da đầu nói xong.

Cừu Nghi Thanh: “Được lắm, có công.”

Thân Khương nhẹ nhàng thở phào, được rồi, mong cho qua!

Cừu Nghi Thanh: “Cái hạn ba ngày, trong vòng hai ngày ngươi đã có tiến triển, chứng tỏ năng lực dư thừa, người đang nôn bên cạnh bờ tường chính là trưởng phòng ngỗ tác của bộ Hình, đang thi thể Xương Hoằng Võ chuyển đến Bắc Trấn phủ tư, ngươi biết nghiệm xác thì ta giao lại cho ngươi.”

Thân Khương: “…”

Đù má! Lập công không phải nên ban thưởng à? Thưởng đâu, sao lại thưởng công việc thế này?

Hắn biết ngay mà, công trạng của người khác không thể lấy tùy lấy tiện, đấy nghiệp quật bắt nghiệm xác đấy! Kiều thiếu gia xấu bụng lại ranh mãnh, chọc ai không chọc cứ chọc y làm gì, đã thế còn dám mạo công y?

Chân mày hắn giật liên tục, trừng mắt nhìn ông già kia: “Đi?”

Ông già: “…”

Lũ Cẩm Y Vệ các người đều bị điên hả! Mấy thứ lung tung như giật thi thể cũng dám làm, án tử chưa đủ nhiều hay sao? Chân ông run cả lên chả đi được đây này, giục cái rắm!

Trịnh Anh coi người ta dọn dẹp sách vở xong xuôi, lại gần nhắc nhở Cừu Nghi Thanh: “Án Xương Hoằng Võ đã được truyền đến Bắc Trấn phủ tư, các ngỗ tác đã chuẩn bị tốt chờ nghiệm thi, đột ngột thay đổi…”

Cừu Nghi Thanh: “Ta có nói không cho ngỗ tác khác nhìn?”

Trịnh Anh cúi đầu: “Vâng ạ…”

Hắn hiểu, cơ hội bình đẳng, thứ thủ lĩnh muốn là hiệu suất và kết quả, quan trường như chiến trường, người đứng càng cao thì càng phải thông minh, càng phải có năng lực.

Thân Khương không biết đây là cái hố, thành thật đi theo ông già kia nhận thi thể người chết, Bố Tùng Lương bên này đang chuẩn bị dụng cụ, đột nhiên tin tức đập vào mặt.

“Cái gì? Giao thi thể cho Thân Khương nghiệm? Nó thì biết cái gì?”

Bố Tùng Lương nhìn cửa Chiếu Ngục, cười âm trầm: “Tao thật sự không ngờ họ Thân dám liếʍ lợi ích trên mặt thủ lĩnh, cũng không sợ xương đầu mình cứng quá, nóng lòng muốn bị chặt đứt!”

“Nhưng bên trên ra lệnh xuống… phải làm sao đây ạ?”

“Làm sao được nữa, đương nhiên phải giao lưu rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thân Khương (khoanh tay trước ngực): Chỉ huy sứ như thiên thần cứu vớt tôi khỏi nguy nan, bênh vực người nhà rõ như ban ngày, chả nhẽ ngài — coi trọng tôi! (⊙x⊙)

Cừu Nghi Thanh (Liếc qua con cóc ghẻ đang quỳ dưới đất): Thôi quên đi, cục cưng nhà ta còn đang phải sống dựa vào tay đầu uy □□ này, kiên nhẫn, kiên nhẫn. ▼_▼

“Tú y xuân đương tiêu hán lập, thải phục nhật hướng đình vi xu*.” – Đỗ Phủ

Kidoisme: Mấy ô □□ là từ nhạy cảm bị anh Tấn Giang che nha:v tui đoán chắc là ngo ngôk đó ((((=