Chương 21: Kiều thiếu gia xấu xa quá!

Edit: Kidoisme

Mấy hôm nay Thân Khương bận tối tăm mặt mũi, vừa canh đám đàn em tìm đồ ở nhà họ Xương, vừa chạy đôn chạy đáo đến các quan nha điều tra dân cư mất tích, thỉnh thoảng phải đối phó với lệnh triệu tập của chỉ huy sứ, còn phải đề phòng Bố Tùng Lương — thằng đó thực sự rất âm hiểm, hắn không thể để bản thân sắp làm xong chuyện lại bị nó cướp mất.

Ngay cả tinh thần buổi tối dùng để dâng hiến cho vợ yêu cũng không có.

Thực sự rất thê thảm.

Vất vả lắm mới tranh thủ lúc rảnh rỗi nằm trên trên sập gụ* định ngủ một lát, cơ mà chưa vào giấc đã bị người khác lay tỉnh.

*giống cái sạp gỗ, phiên bản trạm trổ long phượng.

“Cút mẹ mày đi! Hôm nay dù Ngọc Hoàng Thiên Vương đến bố cũng phải ngủ!” Thân tổng kỳ tức giận: “Tao chết ở đây, trừ phi chỉ huy sứ phạt trượng hoặc vợ bắt quỳ ván giặt đồ, bằng không tao không nhúc nhích, không đi đâu hết!”

Ngưu Đại Dũng vừa bị phạt trượng, mông vẫn còn đau ê ẩm, đổi lúc khác còn lâu hắn mới dám động tới đại ca nhà mình, nhưng lần này không giống, người ra lệnh gọi là kiều thiếu gia!

“Đại ca, anh tỉnh đi, là kiều — lộn, là Diệp tiên sinh tìm anh đấy!”

Hắn nói rất nhanh pha thêm chút hưng phấn… Từ khi được chứng kiến tri thức và thân thủ hơn người của Diệp Bạch Đinh, Ngưu Đại Dũng nhanh chóng trở thành tín đồ trung thành, ôi chao cái đùi vàng sáng lấp lánh, đại ca hắn bị ngu mới không ôm! Anh không ôm cẩn thận thằng khác nó trèo lên bây giờ!

Thân Khương: “…”

Đù má.

Biết là không thể ngủ nổi nữa, hắn lau mặt, chạy đến nhà tù Diệp Bạch Đinh.

“Tổ tông! Tổ tông của tôi! Ngài có thể đồng cảm đau lòng cho tôi một chút được không?! Con trâu con bò khỏe mạnh cũng đâu thể cày ngày cày đêm được!”

“À.”

Diệp Bạch Đinh im lặng một lúc, Thân Khương đang buồn bực, đột nhiên y mở miệng: “Đã đồng cảm đau lòng xong, chúng ta bắt đầu thôi.”

Thân Khương: “…”

Mọe kiếp hắn mới kịp thở có hai nhịp mà đã kêu “đồng cảm đau lòng” xong? Ít nhất cậu cũng phải để ông nghỉ một chén trà nhỏ chứ thằng quỷ sứ! Chúc cậu độc thân cả đời! Biết độc thân cả đời là gì không? Là sẽ không ai gả cho cậu, không ai làm ấm chăn cho cậu, không ai biết cậu nóng hay lạnh, không ai nấu đồ ăn, cậu cứ chết trôi cả đời ở Bắc Trấn phủ tư đi!

Diệp Bạch Đinh không biết Thân Khương nghĩ gì, y cũng lười đoán, chỉ vào đống xương trắng dưới đất: “Nạn nhân là đàn ông, mới cập quan, tuổi không quá hai mươi lăm, vai hẹp ngực mỏng, xương đầu khá nhỏ, hắn rất gầy, không cao lắm, trên xương có nhiều dấu răng do dã thú gặm cắn. Đỉnh xương sọ phía sau đầu vỡ toác, phần gãy chỉnh đề, hình dạng tập trung ở giữa rồi lan ra bên ngoài, hẳn là bị vật có hình dạng không theo quy tắc đập trúng, khả năng cao là… cục đá.”

Thân Khương không nhịn được ngáp ngắn ngáp dài: “Nguyên nhân chết quá bình thường, không có cách xác minh thân phận người chết.”

Đầu óc quá khó tập trung, hắn không phát hiện ra giọng kiều thiếu gia hôm nay hơi khàn.

Diệp Bạch Đinh trừng mắt: “Câm miệng, tôi nói anh nghe, không điểm danh anh thì anh không được đặt câu hỏi.”

Thân Khương: “…”

Được rồi, cậu giỏi, tôi nghe cậu. Hắn nâng tay trái che miệng, tai phải làm động tác “mời”.

“Người chết từ chỗ cao rơi xuống, nhiều chỗ gãy xương, nơi này có vết máu——” Diệp Bạch Đinh cầm đoạn xương kia lên, cho Thân Khương xem: “Đây là vết thương lúc còn sống, nói cách khác, nạn nhân bị người ta dùng đá đập mạnh vào đầu, chưa chết hẳn rồi bị rơi xuống núi. Kết hợp với hôm trước anh nhắc đến khung xe ngựa, hẳn là nạn nhân bị đập đầu ngất xỉu, sau đó được đặt vào trong xe ngựa, thúc ngựa với tốc độ nhanh chạy đến vách núi rơi xuống. Dưới khe núi không có dân cư sinh sống, nạn nhân không có cách cầu cứu, hoặc căn bản hắn chưa tỉnh, không thể kêu cứu đã bị dã thú rình mò, gặm cắn nát xá© ŧᏂịŧ.”

“Tuy nhiên trên người nạn nhân không chỉ gãy xương chỗ này, mà còn có rất nhiều vết thương cũ quanh năm, nơi này, nơi này, nơi này, anh xem…” Tay trái Diệp Bạch Đinh cầm xương cánh tay, tay phải cầm xương ống chân của người chết, chỉ cho Thân Khương: “Cẳng chân, cánh tay nạn nhân đều có nhiều vết xương gãy lành lại, mấy cái vòng nhỏ mờ mờ này được gọi là vảy cốt, gãy xương khỏi càng lâu thì màu càng nhạt. Đại khái năm nạn nhân khoảng năm, sáu tuổi xương đã bị gãy, nguy hiểm nhất chính là — đây, xương quai xanh, nơi này gần cổ hắn, lúc đó hẳn nạn nhân đã bị uy hϊếp đến tính mạng.”

“Tôi cảm thấy mật độ xương1 của người chết khá dày, cũng không phải loại người dễ bị gãy xương, khả năng cao khoảng thời gian đó hắn sống rất khổ sở, thường xuyên bị người khác làm khó, đánh đập.”

“Hắn mắc bệnh phong thấp2, thỉnh thoảng đầu gối sẽ sưng to, cực kỳ đau khổ, ở khớp xương có dấu vết từng châm cứu vài lần, miệng nạn nhân gồm hai cái răng giả, trang bị rất tinh xảo, trong tóc hắn có sợi vải, nhìn màu sắc và chất liệu hẳn là yên tùng sa quý giá. Quan trọng nhất, ngón út bàn tay trái nạn nhân bị tàn tật, có lẽ do vết thương cũ năm mười tuổi — Tôi đã phân tích đến vậy rồi, Thân tổng kỳ có thể đi tìm người được chưa?”

Thân Khương ngáp một nửa, dừng lại: “Không phải, cậu nói gì cơ? Tìm được á?”

Diệp Bạch Đinh nhắm mắt, không thể chém chết anh ta, không thể chém chết anh ta, chém chết rồi thì ai chạy việc cho mình, chém chết rồi thì ai chạy việc cho mình…

“Chưa đủ rõ ràng hả?” Y sầm mặt, giọng nói thoáng chậm rãi nhấn mạnh: “Lúc bé rất khổ, thường xuyên bị gãy xương, xương quai xanh gãy, không thường thấy đúng không?”

Thân Khương: “Ừ thì… nhưng hơi chung chung.”

Diệp Bạch Đinh nghiến răng: “Nạn nhân lắp răng giả.”

Thân Khương: “Cho, cho nên…?”

“Roẹt” một tiếng, hàng xóm bên phải không nhìn nổi nữa, Tương Tử An xòe quạt, phe phẩy phe phẩy: “Cho nên vị huynh đài kia là một thiếu gia, nhà cao cửa rộng, mời được đại phu. Từ bé đến lớn gãy xương nhiều lần như vậy rất đặc biệt, cho dù anh lười không muốn đi điều tra thì cứ sai đàn em xuống phố dò la tin tức, hỏi han các đại phu trong vùng, chả phải sẽ biết được à?”

Tần Giao bên trái nhập cuộc: “Khϊếp, hơn hai mươi tuổi đã mắc phong thấp nặng, thường phải đi châm cứu giữ mạng, dù tôi hay đi làm đêm nghe thấy cũng thấy lạ, đi ra ngoài hỏi người ta vài câu, đặc biệt như thế, không phải rất dễ tìm sao?”

Tương Tử An ung dung thong thả: “Hơn nữa thêm đặc điểm ngón út tay trái tàn tật, trẻ măng đã phải lắp hai cái răng giả… phương hướng rõ ràng, trừ phi anh không muốn làm, bằng không hỏi một câu thôi chắc chắn sự thật bày ra trước mắt.”

Tần Giao không khách khí cười cà khịa: “Trong đầu anh chứa toàn phân hả? Sao làm Cẩm Y Vệ được hay thế?”

Thân Khương: “…”

Mẹ cái mả cha chúng mày, ông bị kiều thiếu gia chửi thì thôi đi, chúng mày là cái thá gì cũng dám cà khịa ông! Ông đây là tổng kỳ Cẩm Y Vệ đấy, dưới tay năm chục thằng đàn em đấy, ngu là ngu thế đéo nào được? Có trách thì trách kiều thiếu gia thông minh tuyệt vời chứ trách ông làm chó gì!

“Mày, cái thằng trộm ranh suốt ngày uốn éo chạy mà cũng dám nói ông?”

Hắn trừng Tần Giao như hung thần ác sát, nhất định là kiều thiếu gia đã nói cho bọn họ đáp án từ trước! Nghiệm xương trong tù, trình tự nghiệm sao có thể không khiến người ta tò mò, kiều thiếu gia còn lâu mới im lặng!

Mắt thấy hai người như hai con gà chọi chuẩn bị lao vào chiến nhau, Diệp Bạch Đinh khẽ vỗ trán, định ôn tồn giảng hòa, vừa mở miệng…

“Đừng khách khí.” Tương Tử An bên phải phe phẩy cây quạt, cười cười nhìn y.

Diệp Bạch Đinh nhướng mày.

Tương Tử An “xoạt” một tiếng, đẹp trai gấp quạt: “Không phải cậu muốn cảm ơn à? Không nói được thì cứ nói ít đi một chút, để chúng tôi nói giúp cho.”

Tần Giao: “Đương nhiên còn cả cháo thịt nữa, chúng tôi rất sẵn lòng chia sẻ cùng cậu.”

Vẻ mặt hai người bọn họ chính nghĩa như vừa vươn tay giúp đỡ chuyện vô cùng quan trọng.

“Chiếu Ngục không thể so với nơi khác, bị phong hàn3 rất nguy hiểm, cậu không thể chết.”

“Chết rồi cháo của chúng tôi phải làm sao?”

Diệp Bạch Đinh: “…”

Thân Khương: “…”

Hắn là người đưa cháo! Không có hắn mấy thằng ở đây cái beep! Tại sao không ai cảm ơn hắn mà lại cảm ơn kiều thiếu gia?!

Cái chỗ rác rưởi này, hủy diệt đi!

Diệp Bạch Đinh đã trải đời, bất biến giữa dòng đời vạn biến, bình tĩnh nói: “Nếu nhiêu đó chưa đủ, tôi có thể phục hồi xương sọ, mô phỏng lại gương mặt người đã chết, mỗi tội tốn hơn nhiều thời gian.”

Thân Khương hết hồn: “Dạ dạ, đủ rồi, tôi đi tìm, đi tìm là được chứ gì?! Hôm nay ngài đây muốn ăn gì ạ, cháo thịt? Tôi sai người đi chuẩn bị cho ngài nhé?”

Diệp Bạch Đinh lắc đầu: “Không, không muốn ăn cháo, muốn uống canh xương…”

Tương Tử An: “…”

Tần Giao: “…”

Cậu mới ôm xương người “thân mật” nghiên cứu xong đó! Cậu nuốt được sao! Cơ mà canh xương hầm, cái loại còn dính thịt… bao nhiêu lâu rồi bọn họ chưa được nhìn thấy?

Hai người giao chiến trong lòng, vừa né tránh vừa khát vọng, cực kỳ mâu thuẫn. Kiều thiếu gia quá xấu xa!

Diệp Bạch Đinh: “Bên trong rắc thêm tí rong biển, cái loại sẫm màu, thâm thâm, nho nhỏ, manh mảnh mới ngon.”

Tương Tử An: “…”

Tần Giao: “…”

Mẹ kiếp — đầu lâu, lông tóc, da thịt đủ cả!

Thân Khương nhìn hai tay hàng xóm xanh mặt, biểu cảm như vừa ăn phải phân, vui vẻ nói: “Không thành vấn đề, tôi đi làm ngay!”

Diệp Bạch Đinh giấu ngón tay đỏ lên vì lạnh ra sau lưng: “Lạnh quá, cho tôi cái bồn than.”

Thân Khương: “Cái này thì không được, nếu Chiếu Ngục bị cháy, cả đám người sẽ chết bên trong. Tôi chỉ có thể cho cậu lò sưởi tay thôi.”

Thực ra Diệp Bạch Đinh muốn cái này, “miễn cưỡng” gật đầu: “Cũng được.”

Thân Khương dọn xương trên đất đi, mang đồ kiều thiếu gia muốn đến. Canh xương hầm ngon miệng, chưa có thời gian thưởng thức biểu cảm hai thằng hàng xóm hắn đã phải chân chó chạy việc.

Chao ôi, kiều thiếu gia nghiệm xương quả thật rất đáng tin cậy, dựa theo mấy thông tin trên đã tìm được người, không phí bao nhiêu thời gian. Cơ mà lúc cầm tên người chết đi nghe ngóng, Thân Khương cảm thấy không thích hợp…

Ông trời ơi! Bộ xương kia có quan hệ với Lương Duy hay không thì hắn không biết, nhưng nó liên quan đến nhà họ Xương! Mẹ đẻ của hắn là thứ nữ Xương gia, hắn phải gọi Xương Hoằng Võ là cậu!

Hết chương 21

Chú thích – Những chú thích có dấu mũ trên đầu mình sẽ để ở cuối chương nhé, kiểu đó là những chú thích có khả năng nhiều người sẽ hiểu í ~- Mật độ xương: Đo loãng xương hay đo mật độ xương (tên tiếng Anh Bone Mineral Density – BMD) là kỹ thuật sử dụng tia X hoặc hấp thụ tia X năng lượng kép (DEXA hay DXA), hay chụp CT để xác định hàm lượng canxi và các khoáng chất có trong xương.

- Phong thấp: Phong thấp (hay còn gọi là phong tê thấp) gây đau nhức, sưng tấy và cứng khớp khiến việc cử động gặp khó khăn. Đây là căn bệnh mạn tính, nếu không có biện pháp kiểm soát hợp lý, xương khớp sẽ bị hủy hoại theo thời gian, dẫn đến nguy cơ biến dạng khớp và liệt chi.

- Phong hàn: Bệnh nhiễm phong hàn trong Y Học Cổ Truyền rất hay được đề cập với các dấu hiệu gây mệt mỏi, đau nhức cơ thể. Căn bệnh này cũng khá nguy hiểm nếu mắc phải, đặc biệt do thay đổi thời tiết. Bởi vì khi người bệnh bị nhiễm phong hàn xảy ra do tà khí, hàn khí bên ngoài môi trường xâm nhập vào cơ thể và gây bệnh cho người nhiễm. Đồng thời, nếu gặp thêm điều kiện khí hậu ẩm ướt thì bệnh có thể tiến triển thành phong hàn thấp.