Chương 23: Độc Ô Hương

Edit: Kido

Trông kiều thiếu gia bị dọa thế kia, Thân Khương nào dám chậm trễ, lòng mề căng chặt, không cần rượu chè gì nữa mà lao thẳng ra ngoài làm việc.

Hắn sợ xảy ra chuyện lớn, không dám đứng yên, dẹp kèo hẹn sang bên huy động toàn bộ đàn em đến phân hết ra ngoài, thằng này thằng kia, đi làm hết cho ông!

Một khi Cẩm Y Vệ bắt đầu nghiêm túc, hành động cứ phải nói là vô địch thiên hạ, xòe tấm bài trên eo ra, bố con thằng nào dám không phối hợp? Thích bị ném vào Chiếu Ngục không?

Mấy chục người chia thành tám đội, tỏa ra các hướng khác nhau nhanh chóng hỏi cung, cảnh tượng như gió lốc, vừa nhanh chuẩn lại tàn nhẫn, mất hai canh giờ đã thu thập đủ thông tin cho câu hỏi trên giấy.

Lúc giấy đến tay Thân Khương, hắn không dám chậm trễ lập tức chạy đến nhà lao đưa cho kiều thiếu gia: “Cho, cho cậu này!”

Diệp Bạch Đinh nhanh tay nhận khẩu cung, một tờ rồi lại một tờ, trải xuống đất, hai mắt như viên đạn đảo quanh…

Quả nhiên cả ba nạn nhân đều mê rượu, lượng uống cực kỳ lớn, trong đó có khả năng Lương Duy không thực sự thích, hắn có sở thích to hơn – điều chế vải, yên tùng sa; tần suất uống rượu rất ổn định, thời gian nào nên uống thì uống. Tưởng Tế Nghiệp thì khác, hắn uống nhiều, thực sự thích rượu, mặc kệ là trường hợp gì, thích uống là uống. Vậy nên tuổi mới đầu hai mà đã uống đến mức mắc bệnh phong thấp, dăm bữa nửa tháng lại phải đi châm cứu một lần. Xương Hoằng Võ không nhìn ra thích hay không, tuy nhiên dựa theo tần suất, rất có thể cùng loại với Lương Duy.

Sau khi uống rượu cả ba nạn nhân đều sẽ hưng phấn, biểu hiện của Lương Duy lúc là hành phòng với vợ bé uống rượu trợ hứng; còn Tưởng Tế Nghiệp là xem người khác hành phòng. Hắn không cưới vợ, nhắc đi nhắc lại nhiều lần là sẽ không cưới. Hắn thích xem người khác làm chuyện đó, thường xuyên ra vào thanh lâu. Xương Hoằng Võ cũng thường đến thanh lâu, không giống Tưởng Tế Nghiệp xa hoa lãng phí, hắn thường chọn mấy chỗ đường cùng ngõ hẻm, sau khi uống rượu thích chơi mấy trò đặc biệt, ưa bạo lực, mấy cô nàng xinh đẹp cao giá không làm mấy giao dịch kiểu thế, vậy nên hắn vô cùng áy náy với vợ kế Trương thị, mỗi lần đi ra từ nhà thổ, hắn bồi thường cho Trương thị rất nhiều thứ.

Ba nạn nhân không phải quá quen thuộc, bọn họ dường như đang tạo khoảng cách. Xương Hoằng Võ, Tưởng Tế Nghiệp đều thích đi thanh lâu nhưng trước nay chưa từng đến cùng chỗ. Tưởng Tế Nghiệp và Lương Duy rõ ràng có cái giao dịch mờ ám, lại giả vờ như không quen, nếu gặp nhau ngoài đời cũng chỉ gật đầu cứng đờ, không quá thân thiện… Quan hệ mờ mịt, nếu không phải do Cẩm Y Vệ, quan sai bình thường chưa chắc đã điều tra ra được.

Mỗi lần uống cả ba nạn nhân đều uống rất nhiều, không thích căn phòng sáng sủa, đôi khi cảm thấy tim đau, chân đau, đi đường rất khó chịu. Nếu bận rộn quá, không có thời gian uống rượu đầu sẽ váng, mắt sẽ hoa, ý chí suy sút thèm không chịu nổi. Tưởng Tế Nghiệp thay hai cái răng giả không phải vì đánh nhau mà chả hiểu sao hàm răng biến thành màu đen hư thối, nhưng không bị sâu. Lương Duy, Xương Hoằng Võ không thay răng nhưng răng cũng đen y hệt Tưởng Tế Nghiệp, rõ ràng đã làm theo lời đại phu nói nhưng cũng không có gì cải tiến…

Đủ các dấu hiệu như vậy, bị làm sao để đồng thời xuất hiện?

Diệp Bạch Đinh nhắm mắt, cổ họng run rẩy, rất lâu sau mới gian nan mở miệng: “Nơi này của các anh, có thứ đồ nào gọi là A Phiến không?”

Lại là một biểu cảm trước nay hắn chưa từng thấy, vừa khổ sở, vừa phẫn nộ, cuối cùng chốt lại bằng sự tiếc nuối.

Thân Khương không hiểu, lắc đầu: “A cái gì? Chưa từng nghe qua.”

Diệp Bạch Đinh lại nói: ““□□, Để dã già, Ô hương* ——”

*các thể loại phê pha.

“Cái này có!” Đôi mắt Thân Khương trợn tròn: “Ô hương, ông từng nghe nói qua!”

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn: “Anh biết nó là gì không?”

“Nghe nói nó giải được bách độc, có thể làm người ta quên đi tất thảy mọi thống khổ, một viên đáng giá ngàn vàng,rất nhiều người căn bản chưa nghe nói qua, mà muốn mua cũng chưa chắc đã mua được.” Thân Khương nhìn biểu cảm kiều thiếu gia đã biết không ổn: “Chẳng nhẽ thứ này có vấn đề? Nó không phải thứ tốt à?”

Diệp Bạch Đinh: “Vật đó là độc mạnh trong thiên hạ, hễ dính vào nhỏ thì một nhà, lớn thì cả một đất nước đều dễ dàng tan biến.”

Thân Khương sợ tới mức nắm chặt dây xích trên cửa lao, thực sự đáng sợ như vậy?

Diệp Bạch Đinh nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương: “Anh phải báo cáo chuyện này cho Cừu Nghi Thanh, ngay lập tức!”

Thân Khương hơi do sự: “Cậu khẳng định chứ? Nếu thực sự như cậu nói thì là chuyện lớn… nhưng mà nếu sai sẽ phải lĩnh trượng phạt.”

“Anh sẽ lĩnh trượng phạt.”

“Hở?”

“Nhưng công trạng lớn.” Diệp Bạch Đinh thả chậm tốc độ nói, an ủi Thân Khương: “Chỉ cần chuyện này kết thúc, anh có hi vọng thăng lên làm bách hộ.”

Đống trượng hình kia dù sớm hay muộn Thân Khương cũng không tránh khỏi, chuyện liên quan đến thứ hại người khác như ô hương, Cừu Nghi Thanh không thể không coi trọng, tuy nhiên hắn sẽ không bao giờ tin do Thân Khương tự mình đoán ra. Cho dù Cừu Nghi Thanh không điều tra thì khả năng Diệp Bạch Đinh bại lộ là chắc chắn, Thân Khương sẽ vì trái kỷ luật mà bị phạt, còn y rất có thể sẽ mất mạng.

Có vài chuyện không thể kéo dài, đã biết thì phải lập tức làm!

Đúng lúc, Diệp Bạch Đinh nhớ đến lần gặp mặt Cừu Nghi Thanh hôm đó, chuyện của y. bản thân y, Cừu Nghi Thanh thực sự không biết chút nào sao?

Hắn thông minh như vậy, nhậm chức hai ba tháng là có thể dạy dỗ đám cứng đầu trong Bắc Trấn phủ tư thành lũ mèo con, coi hắn như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, biến Bắc Trấn phủ tư thành thùng sắt dầu muối không ăn, người ngoài lực bất tòng tâm, trăm quan cúi đầu, Thánh Thượng tin sủng…. TruyenHD

Người như vậy, thực sự đơn giản dễ dàng qua mặt?

Nhìn không thấu, đoán không ra, Diệp Bạch Đinh rũ mắt, không sao, không sao cả, mặc kệ người khác biết hay giả vờ như không biết, y đều sẽ chứng minh được giá trị bản thân mình có vốn liếng để tiến hành đàm phán, dù cho có rơi xuống thế yếu, có khả năng bị người ta chèn ép. Chỉ cần mạng y được an toàn, y sẽ có không gian vô tận để trèo lên trên cao!

Vẫn là câu nói kia, chỉ cần y đứng đầu trong nghề, là người giỏi nhất không thể thay thế, tức là y không thể thiếu! Coi thường tôi cũng được, muốn đuổi tôi cũng được cơ mà phải bóp mũi đi tìm tôi, nhờ tôi cùng hợp tác!

Thứ đáng giá nhất trên đời là thứ được gán thêm hai từ “duy nhất”.

Y cổ vũ Thân Khương: “Phú quý đạt thành từ nguy hiểm, Thân tổng kỳ, anh cứ việc to gan tiến lên, tệ nhất là tôi mất mạng, anh phải ăn phạt trượng thì anh vẫn là tổng kỳ, anh sợ cái gì? Còn nếu tốt hơn một chút, khả năng cao anh có thể lên chức bách hộ.”

Thân Khương cắn răng dậm chân: “Được, ông đi ngay!”

Đúng lúc hôm nay Cừu Nghi Thanh không ra ngoài, ngồi trong phòng ở Bắc Trấn phủ tư, nghe Thân Khương nói xong, hắn đứng dậy, hai mắt như lưỡi dao cạo ngang qua đầu đối phương, kẽ răng phát ra khí lạnh như muốn gϊếŧ người: “Ngươi chắc chắn?”

Khí thế chỉ huy sứ quá kinh khủng, Thân Khương bắt đầu chảy mồ hôi, nhắm mắt: “Thuộc hạ chắc chắn.”

Cừu Nghi Thanh: “Nghiệm xác ra?”

“Đúng… đúng ạ. Đầu tiên là Lương Duy, sau đó là Xương Hoằng Võ, cuối cùng là bộ xương trong nhà xác, thông qua điều tra người này tên Tưởng Tế Nghiệp, kết quả nghiệm xác thi thể ba người có rất nhiều điểm chung… Thông qua chứng cứ, xác định đó là độc ô hương! Độc này không đơn giản, nhỏ thì hủy gia đình, lớn thì diệt quốc gia, thuộc hạ không nắm chắc mười phần, cơ mà nếu không báo lên cấp trên, đó là tội không hoàn thành trách nhiệm! Thuộc hạ cam nguyện bản thân đã sai lầm, vụ án không hề lớn đến thế, dựa theo quy quỷ nhận trượng phạt cũng không muốn bỏ qua tin tức này, khiến ô hương thăng cấp thành tai họa!”

Ban đầu Thân Khương hơi chột dạ, dựa theo lời Diệp Bạch Đinh bày cho mà nói, càng bịa càng nhanh, càng mở mồm càng lưu loát, kiều thiếu gia đã dặn đi dặn lại chuyện này vô cùng nghiêm trọng, hắn không thể lùi bước, dù sợ hãi cũng phải cố chống cự đến cùng!

Hắn không hiểu rõ ô hương, sợ Cừu Nghi Thanh dò hỏi nhiều thì nhất định mình không chịu nổi. Nhưng Cừu Nghi Thanh không hỏi, chỉ kêu hắn đứng lên, đuôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm: “Ngươi đưa kết quả ba vụ án lên cho bổn sứ!”

Quá… quá đáng sợ, sát khí tràn cả ra ngoài, sắp có người xui xẻo!

Thân Khương nào dám đứng yên: “Vâng ạ!”

Đồ kiều thiếu gia xem xong sắp lại cực kỳ trật tự, Thân Khương chỉ cần dâng lên luôn.

Tốc độ đọc của Cừu Nghi Thanh nhanh khủng khϊếp, tầm mắt lướt trên giấy đã nghĩ đến tầng sâu hơn… mạng lưới nhân mạch ba người chết có liên quan đến nhau, dù là bản thân tự mua hay bán ra ngoài, sau lưng ắt hẳn tồn tại một con đường buôn bán liên tục.

“Khả năng rất cao hung thủ nằm trong con đường buôn bán liên tục đó.”

Thân Khương: “…”

Con đường buôn bán liên tục là quỷ gì? Sao lại ở đó? Ngài nói chuyện y xì kiều thiếu gia, tự nhiên nhảy đùng đùng lên thế! Chúng ta có thể tuân theo quy tắc đơn giản hơn chút, nói chuyện dễ hiểu hơn chút hay không! Để bộ não bình thường của tôi nghe hiểu ấy!

“Đã là hàng hóa thì phải có tồn kho, quay vòng, chúng ta cần tìm ra cứ điểm*.” Cừu Nghi Thanh nheo mắt: “Hung thủ gϊếŧ người, đương nhiên sẽ đề cao cảnh giác, gia tăng phòng thủ, không được rút dây động rừng… Người đâu, tới đây!”

*một vị trí quan trọng, là đầu não cho các điểm khác.

Chỉ huy sứ ra lệnh, Cẩm Y Vệ đồng thời hét lớn, nháy mắt quỳ đầy đất: “Có thuộc hạ.”

Cừu Nghi Thanh căn cứ theo khẩu cung phân bổ nhiệm vụ: “…Chỉ theo dõi loại trừ, không tổn thương người khác, không gϊếŧ người, không được để bị phát hiện, một khi nhận ra cứ điểm, lập tức theo dõi sát sao, rõ chưa?”

“Vâng ạ!”

Trong bóng đêm, Cẩm Y Vệ huy động toàn bộ lực lượng như đàn cá lượn lờ trong nước, nhẹ nhàng hoạt động, không gây ra sóng to gió lớn. Khắp các góc gách kinh thành, mạng lưới xã hội người chết từng dùng đến đều nằm trong sự giám sát của bọn họ.

Mà nơi hung hiểm nhất, chỉ huy sứ tự mình ra trận.

Không khí Bắc Trấn phủ tư mắt thường trông thấy bắt đầu khẩn trương, trên dưới rất yên tĩnh, kể cả đám ngục tốt thường ngày cợt nhả cũng không còn dám làm khó vợ nhà phạm nhân.

Áp suất bên trong Chiếu Ngục bị đè nén thấp, thằng mặt sẹo không biết vừa bị ai đánh, sức lực bò dậy cũng không có, càng đừng nói đến chuyện trêu chọc người khác. Hàng xóm trái phải cũng không múa may, phòng giam im lặng đến đáng sợ.

Đầu óc Diệp Bạch Đinh chưa từng dừng lại, vẫn luôn suy nghĩ mấy chuyện án tử.

Nếu y là hung thủ, gϊếŧ ba người này mặc kệ là vì lý do gì, gϊếŧ xong sẽ tạm thời dừng tay không hành động tiếp? Quan sát hướng gió, giấu mình thật sâu, Cừu Nghi Thanh muốn tìm cũng không dễ dàng? Cần phải tóm được hung thủ, chỉ cần hung thủ sa lưới…

Tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết!