Chương 26: Hải Vương bắt rất nhiều cá

Chú thích: Ám chỉ mấy thằng thích đi tán tỉnh nhiều người, ông tổ thả thính, chúa tể ngon ngọt.

Edit: Kido

Xuyên suốt quá trình hỏi cung, lực chú ý của Diệp Bạch Đinh vẫn luôn tập trung quan sát biểu cảm của đám người bị tình nghi; xem bầu không khí vi diệu giữa Thân Khương và Bố Tùng Lương; tự hỏi Cừu Nghi Thanh đóng vai trò gì trong vở kịch này, mỗi động tác, mỗi câu nói đang ẩn chứa mấy tầng ý nghĩa…

Lúc Bố Tùng Lương làm khùng làm điên, phản ứng của mọi người đều rất lớn, chỉ mình y chuyên tâm nhìn rõ ràng.

Đến hiện tại, y còn băn khoăn điều gì nữa?

Tám chín phần Cừu Nghi Thanh đã biết y, những lời hắn nói ban nãy hơn nửa là nói cho y nghe, tội hay công, trong lòng cả hai hiểu rõ. Còn nếu y đoán sai, Cừu Nghi Thanh không biết thế thì càng tốt, trực tiếp quậy tung rồi trốn.

Mà vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là phá án… Sự thật xứng đáng được tôn trọng!

“Thuộc hạ tuân lệnh!” Diệp Bạch Đinh học theo nghi thức của tiểu binh, hành lễ với Cừu Nghi Thanh.

Người này dám để y nói, vậy y sẽ hỏi cho rõ ràng!

Y tiến lên trước vài bước, đến trước mặt Xương Hoằng Văn, nâng mi, đôi mắt sáng quắc: “Xin hỏi Xương đại nhân, tính tình ngài và em trai ôn hòa như nhau, tại sao khi người khác nhắc đến Xương Hoằng Võ đều nói hắn thành thật, là người hiền lành, còn đến phiên ngài chỉ nói tính tình ngài tốt?”

Hình như Xương Hoằng Văn còn chưa thoát khỏi chấn động từ vợ mang đến, biểu cảm hơi chậm chạp: “Chuyện này… sao bản quan biết được?” Ông ta thở dài: “Thế nhân tôn tính bản quan, không hạ thấp bản quan, có lẽ vì thế chăng?”

Diệp Bạch Đinh không dám gật đầu: “Lời này của đại nhân sai rồi, “người khác” ở đây là một tập thể, họ quen biết ngài nhờ vào thứ ngài biểu hiện ra, người khác đánh giá ngài tính tình tốt, dịu dàng… nhưng chưa ai nói ngài hiền lành. Chứng tỏ chuyện ngài làm không hề “hiền lành”. Tính tình ngài tốt vì ngài hay cười, nhưng điều đó không chứng tỏ ngài dễ bắt nạt. Xương đại nhân, ngài đã làm gì thế?”

Xương Hoằng Văn cười khổ: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do? Thôi, bản quan mặc kệ cậu và vợ bản quan có quan hệ gì, một hai cậu cứ bắt bản quan phải gánh tội thay vợ, cũng được.”

Ông ta thâm tình nhìn Lâu thị: “Tôi không hối hận.”

Lâu thị lập tức luống cuống, đầu gối lê lên hai bước bắt lấy góc áo Diệp Bạch Đinh: “Không, xin ngài đừng nghĩ oan cho phu quân thϊếp, toàn bộ mọi chuyện đều là do thϊếp làm, thϊếp đã gϊếŧ người!”

Đuôi mắt Diệp Bạch Đinh rũ xuống, thương xót như có như không: “Mười mấy năm nay, những kẻ được Xương đại nhân chọn lựa nuôi dưỡng không chỉ gồm ba nạn nhân, trong số đó còn cả cô nữa phải không, Lâu thị?”

Căn phòng im lặng quỷ dị, mọi người đồng loạt nhìn cô ta. Sắc mặt Lâu thị trắng bệch, ngón tay níu góc áo Diệp Bạch Đinh hạ xuống.

Diệp Bạch Đinh: “Một cô gái từ nhỏ bất hạnh, nuôi dưới mí mắt mẹ kế, bị lễ giáo quy củ trói buộc, lúc nào cũng phải cẩn thận như đi trên miếng băng mỏng, muốn mua gì cũng không thể mua, không muốn gì cũng không thể từ chối, luôn phải đội nồi cho những trò ghen ghét đố kị của đám chị em, thậm chí đến người hầu cũng không thể làm khó, chưa bao giờ được hưởng qua ấm áp, cô độc lại tuyệt vọng… Hàng mẫu quá hoãn mỹ có phải hay không?”

Y dừng một lát, chuyển hướng sang Xương Hoằng Văn: “Cưới cô gái này về nhà, dung túng cho hoàn cảnh cô lập cô ấy, ngược đãi cô ấy, đối xử không tốt với cô ấy. Chỉ có ông thương yêu cô ấy, dịu dàng nói chuyện… Sao cô ấy có thể không ngả lòng? Từng bước từng bước, ông càng tăng thêm hoàn cảnh khắc nghiệt, cải tạo cô ấy thành con búp bê ngoan ngoãn, để cô ấy giúp ông làm nhiều việc. Ông muốn làm gì, cô ấy không quan tâm, không xen vào. Một ngày nào đó khi sự thật bại lộ, tra đến đầu ông, ông sẽ đẩy cô ấy ra để cô ấy gánh tội… Giống như hôm nay vậy.”

“Ông đắc ý lắm đúng không? Ông cảm thấy một tác phẩm hoàn mỹ như vậy trừ ông ra, trên đời này không ai có thể sáng tạo được?”

Thiếu chút nữa Thân Khương rớt cằm, hung thủ là ông ta? Lâu thị là người bị hại?!

Hắn khó tin phủi phủi tờ giấy Tuyên Thành, trên đó đều là chứng cứ hắn tra được hai ngày hôm nay, đồ có ấn của Lâu thị, Lâu thị mua yên tùng sa, Lâu thị tự mình mua điểm tâm, mua quả hạnh nhân khô, còn có chứng cứ cô ta không ở hiện trường, tất cả mọi người khai rõ ràng, riêng cô ta nói mình không nhớ rõ… Mọi chứng cứ đều bất lợi cho cô ta!

Võng lớn như vậy, chứng cứ sắt thép như vậy, hóa ra đều là thủ thuật che mắt của Xương Hoằng Văn!

Đương nhiên Xương Hoằng Văn sẽ không thừa nhận, ông ta giận sôi, vung tay áo tức sùi bọt mép: “Bản quan không biết đại nhân này là ai, vậy mà dám ăn nói bừa bãi, thêu dệt bôi nhọ, chả nhẽ bình thường Bắc Trấn phủ tư vẫn phá án như vậy sao?”

Ông ta đứng thẳng nhìn Cừu Nghi Thanh, Cừu Nghi Thanh không nói gì, cái thái độ rõ ràng đang dung túng cho thuộc hạ.

Khóe môi Diệp Bạch Đinh nhếch lên, duỗi tay vỗ bộp bộp: “Phản ứng Xương đại nhân rất đúng, quả nhiên là cấp bậc sách giáo khoa. Diệp mỗ nhìn đủ rồi, không phải nói tính tình ngài ôn hòa, không nổi giận với người ngoài sao? Bị Diệp mỗ nói trúng, thẹn quá hóa giận?”

Xương Hoằng Văn thở dốc vì kinh ngạc: “Là do cậu khinh người quá đáng.”

Diệp Bạch Đinh vén tay áo: “Diệp mỗ bất tài, chỉ tâm đắc phương diện phân tích biểu cảm người khác. Lúc Thân tổng kỳ hỏi chuyện vụ án, biểu cảm của vợ ông- Lâu thị mê mang, rõ ràng cô ta hoàn toàn không biết gì cả, khi điểm danh đến người nhà họ Xương cô ta hoảng hốt, khi nói đến Lương Duy có tình cảm ảo tưởng được lên giường với mình cô ta cứng đờ, lúc nhìn về phía ông cực kỳ không tin tưởng, có lẽ cô ta cũng không biết chuyện này nhỉ?”

Biểu cảm Xương Hoằng Văn lạnh nhạt: “Vấn đề này cậu phải hỏi em ấy. Bản quan nói rồi, bản quan không phải hung thủ, không gϊếŧ người.”

Diệp Bạch Đinh vẫn chưa chuyển mũi nhọn sang Lâu thị, tiếp tục nhìn chằm chằm ông ta: “Khi Bố Tùng Lương chỉ vào Lâu thị nói cô ta là hung thủ, ông ôm cô ta, vỗ vai cô ta, nói với cô ta “chỉ cần em phủ nhận, tôi sẽ tin”; nói “bọn trẻ ở nhà đang chờ”; nói “nếu em thừa nhận, sẽ bị xử tử hình, vĩnh viễn không về được nhà”… Nhưng lời này có ý nghĩa gì? Thực sự dùng để an ủi Lâu thị, khiến cô ta không sợ?”

“Thực ra ông chỉ đang nhắc nhở cô ta — đúng, tôi làm đấy, tôi gϊếŧ người đấy, nếu cô lật lọng không nhận tội tôi sẽ bị bắt đi; con chúng ta chưa trưởng thành, ai quan trọng hơn? Người chỉ biết khóc lóc vô dụng như cô hay người làm quan to như tôi? Gϊếŧ người đền mạng, cô sẽ bị xử tử, không đau đớn, không thống khổ… Ông đang dẫn dắt cô ta gánh tội thay mình, ám chỉ nếu cô ta yêu ông thì cô ta phải làm vậy, ông uy hϊếp cô ta, nếu cô ta không làm thì sau này người xui xẻo không chỉ là bản thân cô ta mà còn là những đứa con cô ta đã sinh ra!”

Xương Hoằng Văn: “Bản quan không…”

Sắc mặt Diệp Bạch Đinh nghiêm nghị: “Xương Hoằng Văn! Ông có biết trải qua đủ loại đau khổ, trái tim Lâu thị đã sớm thuộc về ông rồi không? Thực ra ông căn bản không cần ép cô ta nhiều đến thế, làm càng nhiều ngược lại càng chứng minh tội nghiệt của ông!”

Tròng mắt Xương Hoằng Văn đột nhiên co rụt: “Các người… cố ý?”

Toàn bộ mọi chuyện là do Thân Khương và Bố Tùng Lương diễn kịch câu cá?

Đuôi mắt Diệp Bạch Đinh khẽ nhếch lên: “Ông có thể dùng vợ mình mê hoặc chúng tôi, vì sao chúng tôi không thể dùng vợ ông mê hoặc lại? À, Xương đại nhân, ông vừa nói sai rồi đấy.”

Nháy mắt Xương Hoằng Văn câm miệng, ông ta nhận ra mình bị đưa vào tròng.

“Mắt sụp mi rũ, tầm mắt trốn tránh…” Diệp Bạch Đinh mỉm cười: “Xương đại nhân, ông luống cuống.”

Tầm mắt Xương Hoằng Văn lập tức thẳng tắp nhìn lại, vừa độc ác vừa hung dữ tràn ngập áp bức: “Phá án cần chứng cứ, vị đại nhân nhỏ này, lời chỉ huy sứ nói cậu đã quên?”

Nụ cười trên mặt Diệp Bạch Đinh càng tươi hơn: “À, Xương đại nhân muốn chứng cứ? Sao không nói sớm, nói thì tôi đưa nhanh hơn đó.”

Lòng Xương Hoằng Văn nhảy dựng.

Diệp Bạch Đinh đi về phía Lâu thị, nâng cằm cô ta lên cao: “Lâu thị nói mỗi lần cô ta sai người đến cửa hàng của Lương Duy mua đồ, yên tùng sa luôn có sẵn, chắc là vì hắn ta nể mặt ông nhỉ? Kho chủ mẫu Xương gia tuy có mấy rương yên tùng sa cơ mà so với ông chả khác nào hạt cát bỏ biển, vải này chắc Xương đại nhân đây dùng chả bao giờ hết nhỉ?”

Xương Hoằng Văn híp mắt.

Diệp Bạch Đinh lại nói: “Xương đại nhân chỉ nghĩ đến chuyện gϊếŧ em trai, lo giấu thuốc độc và bộ quần áo trên người em trai mà quên cả xử lý kho yên tùng sa trong nhà ha? À, tôi nhớ ra rồi, đó là tình yêu của Lương Duy, ông rất hưởng thụ, không bỏ được đúng không?”

“Cậu nói bậy…”

“Ông một hai phải cởϊ qυầи áo Xương Hoằng Võ, không phải vì thương tích máu me gì, mà là bộ quần áo kia được làm từ yên tùng sa phải không?” Diệp Bạch Đinh tiến lên trước: “Ông biết chúng tôi tra vụ án Lương Duy, yên tùng sa là chứng cứ nên rất mẫn cảm, không muốn để hai vụ án liên quan nên mới đổi cho hắn, đúng không?”

“Hôm đó, ông nghe chúng tôi hỏi trong phủ có ai bị thương, mọi người đều có nhưng ông không có, chắc ông đắc ý lắm nhỉ?”

Thân Khương: “…”

Thì ra kiều thiếu gia sớm đã biết! Biết rồi còn cố tình không chỉ ra, bắt hắn điều tra theo con đường sai trái, muốn bào mòn sự cảnh giác của hung thủ? Đáng thương cho chân chạy vặt họ Thân, vì để xác định điểm này hắn phải hạ mình đi nhìn trộm Xương Hoằng Văn tắm rửa…

Hắn đột nhiên nhớ đến một chi tiết ngoài ý muốn tối hôm đó, rõ ràng hắn đã nhẫm phải cành khô, tiếng kêu rất lớn nhưng Xương Hoằng Văn trong nhà không phát hiện ra, đã thế ông ta còn tắm rửa nhiệt tình, nước chưa đen đã gọi người thay mới… Chả nhẽ ông ta biết hắn ở bên ngoài, cố ý tắm cho hắn xem?

Độc, độc ác! Thằng nào thằng nấy đều điên rồ, khiến người khác giận sôi!

Tầm mắt sau lưng quá mãnh liệt, Diệp Bạch Đinh đành phải âm thầm vứt cho Thân Khương lời cảnh cáo nhỏ “bình tĩnh, ồn nữa tôi gϊếŧ quách anh đấy” bằng mắt.

Đúng là y đoán ra chuyện này, nhưng cũng mới đây thôi, cơ mà không quan trọng. Y nhìn Xương Hoằng Văn, tiếp tục nói: “Mới vừa rồi Thân tổng kỳ đọc danh mục quà tặng có đóng dấu ấn của Lâu thị, chỉ bao gồm trong năm nay, những năm trước không hề nhắc đến. Nhưng Xương đại nhân đừng quên, danh mục quà tặng có thể đổi, đồ có thể làm giả nhưng dấu vết ông tự mình đến hai nhà Lương – Tưởng không giấu được. Lương Duy không cha không mẹ, dọn nhà vài lần nên không dễ tìm chứng cứ cơ mà Tưởng gia chưa từng dọn đi, khi Tưởng Tế Nghiệp còn bé ở căn viện không tốt, nhưng ai bảo trùng hợp cạnh nhà hắn có bà quả phụ sống một mình nhiều năm? Bà ấy nhớ lúc đó Tưởng Tế Nghiệp rất khổ, khiến người ta đau lòng. Năm hắn mười một tuổi đột nhiên xuất hiện một người đàn ông thường xuyên đến thăm, đặc điểm nhận dạng giống Xương đại nhân đến khó tin.”

“Còn về phần em trai Xương Hoằng Võ của ông, vừa sinh ra mẹ đã mất, nuôi dưới danh nghĩa Dư di nương – mẹ đẻ của ông. Ban đầu cuộc sống của hắn không tốt, vì hai mẹ con ông cũng thế. Dư di nương đối xử với hắn khác gì con chó con mèo? Lúc sau ông có kế hoạch, chậm rãi ảnh hưởng lên hoàn cảnh nhằm mục đích dạy dỗ hắn. Mỗi tội khi đó quyền lực của ông ở nhà họ Xương chưa lớn mạnh, rất nhiều người biết.”

Xương Hoằng Văn nheo mắt, lần nữa giảo biện: “Nếu tất cả mọi chuyện đúng như lời cậu nói, bản quan đang âm mưu điều gì? Quen biết bọn họ, tiếp cận bọn họ, trợ giúp bọn họ, làm nhiều điều tốt nhưng cuối cùng lại gϊếŧ bọn họ?”

“Đúng thế, vì sao ông muốn gϊếŧ bọn họ?” Diệp Bạch Đinh nhìn vào đôi mắt ông ta: “Thân tổng kỳ làm việc cẩn thận, đã tiện tay tra xét luôn cả quá khứ của Xương đại nhân, hình như cũng không quá vui vẻ. Xương đại nhân nỗ lực nhiều năm đi đến ngày hôm nay, tâm tâm niệm niệm, nóng vội lo lắng, rốt cuộc ông cần điều gì? Yêu thương, quan tâm, ấm áp, hay là… quyền lực khống chế người khác?”

Hết chương 26

–Kido: Mọe, ghét cái ông hung thủ ghê.