Chương 20

Edit: zhuu

Chương 20:

"Tôi bán một căn nhà ở quê."

Lý Triết mở đầu bằng câu này, y lái xe lên cầu vượt, xung quanh không có nhiều xe, đèn đường chiếu sáng trên cầu vượt làm cho phía trước có một màu cam, hai người họ như được vây quanh bởi vầng hào quang.

Dưới cầu là thành phố ngập tràn ánh sáng, thành phố từ từ trải ra dưới bánh xe giống như một cuộn tranh.

Lâm Nhiên ngồi ở ghế phụ lái im lặng nghe Lý Triết kể chuyện, đối với chuyện của chính mình trước đây Lý Triết luôn tiết lộ rất ít.

"Tôi dùng số tiền bán nhà với tiền để dành đi làm mấy năm nay, năm ngoái mua một căn nhà ở thành phố này."

Lý Triết chầm chậm kể lại, ánh đèn xẹt qua khuôn mặt y, ngũ quan y lúc thì sâu hút lúc lại sáng ngời.

Lâm Nhiên gật đầu, nghĩ thầm thì ra là thế, cho nên Lý Triết mới có thể mua nhà trả một lần mà không cần đi vay.

"Lúc tôi còn nhỏ —— năm 6 tuổi cha mẹ ruột của tôi ly hôn, tòa phán tôi sống với cha ruột sau đó tôi lại bị đưa đến nhà ông bà nội ở quê, tôi được ông bà nội nuôi lớn."

(*Lý Triết dùng 父母/phụ mẫu thay vì 爸妈/ba mẹ.)

Đột nghe nghe thấy Lý Triết chủ động kể chuyện lúc nhỏ của mình, Lâm Nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại, cậu sợ sẽ nghe sót chữ nào cho nên nghe vô cùng cẩn thận.

"Mẹ ruột tái giá có gia đình riêng của mình, mấy năm sau đó cha…" Lý Triết hơi ngừng lại sau đó mới nói tiếp: "Cha ruột tôi mất, ấn tượng của tôi với cha mẹ ruột khá mờ nhạt."

Khó trách Lý Triết lại nói là trên một ý nghĩa nào đó y được xem như là cô nhi.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng Lâm Nhiên cũng mở miệng hỏi vô cùng cẩn thận: "Lý Triết, lúc ông bà anh mất, anh bao nhiêu tuổi?"

Cậu rất sợ phải nghe thấy Lý Triết nó khi ấy y vẫn chưa thành niên, y không nơi nương tựa, cô độc trưởng thành, cậu mềm lòng không nghe nổi chuyện như thế.

"Lúc tôi học lớp 11, ông nội mất, một năm sau bà cũng không còn, họ đều lớn tuổi rồi, trên người vốn đã có bệnh nền." Giọng nói của Lý Triết rất bình tĩnh, giờ cách lúc ông bà qua đời cũng đã rất lâu.

Sinh lão bệnh tử, vốn là quy luật của tự nhiên.

"Sau đó…"

Lâm Nhiên nhìn Lý Triết, cậu nhỏ giọng, Lý Triết quay đầu sang cậu mới hỏi: "Sau đó anh có gặp lại mẹ anh không?"

Từ cách nói chuyện của Lý Triết, Lâm Nhiên nghe ra được y không thân thiết gì với ba mẹ, dùng "cha ruột" và "mẹ ruột" thay vì "cha" và "mẹ".

Lâm Nhiên ngẩng đầu hỏi: "Vẫn là cái người bạn nhϊếp ảnh kia à anh?"

Lý Triết trả lời: "Tống Nặc."

Tên của người bạn kia, nghiêm túc mà nói thì bọn họ cũng không có giao tình sâu đậm bao nhiêu chỉ là người có quen biết.

Lâm Nhiên đi đến bên cạnh Lý Triết, tò mò xem tin nhắn trên điện thoại của Lý Triết, nhóm trưởng thông báo hoạt động cuối tuần này của nhóm là leo núi, núi phải leo chính là một ngọn núi khá có tiếng ở thành phố bên cạnh.

Từ ảnh chụp trong thông báo có thể thấy cảnh vật trong núi tuyệt đẹp, có không ít hoa hoa cỏ cỏ, ở vách núi còn có thác nước nhỏ, bên dưới thác nước là hồ nước trong veo, rất thích hợp để đi du lịch và nhϊếp ảnh.

"Không phải thành viên trong nhóm có thể tham gia không?" Lâm Nhiên thấy hứng thú, đang lúc cuối tuần này sẽ nghỉ ngơi, vốn dĩ cậu muốn tìm một chỗ để đi chơi với Lý Triết.

Lý Triết có hơi bất ngờ: "Em muốn đi à?"

Thấy đối phương gật đầu, Lý Triết nói: "Không hạn chế, không phải thành viên trong nhóm cũng có thể đi."

"Em có cần mua dụng cụ leo núi không anh? Trong group nói mấy giờ xuất phát?"

"7 giờ, không cần đâu, ngọn núi kia không khó leo, mua một cây gậy leo núi ở dưới chân núi là được."

Nghe Lý Triết nói Lâm Nhiên mới yên tâm nằm lên giường, cậu gối đầu lên tay, dù sao thì đi theo Lý Triết cậu cũng không sợ sẽ gặp nguy hiểm gì.

Lý Triết ngồi trên giường mở tủ quần áo ra lấy áo ngủ, y chuẩn bị đi tắm, hôm nay đi đến chỗ trang trí bị dính bụi cả người.

Cách âm ở nhà cũ không tốt, mặc dù phòng tắm đang đóng cửa, cách một bức tường trong phòng ngủ vẫn có thể nghe thấy tiếng nước. Tiếng nước làm cho Lâm Nhiên sinh ra liên tưởng, cậu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lý Triết không mặc quần áo, nước ấm dội xuống cơ bắp săn chắc của Lý Triết, hơi nước bay lên, bóng dáng Lý Triết như ẩn như hiện.

Nhiệt độ trên mặt Lâm Nhiên bỗng tăng cao, cậu trở mình vùi đầu vào gối, tự đỏ mặt vì tưởng tượng quá sức phong phú của mình.

Chờ Lý Triết quay lại phòng ngủ thì y đã sấy khô tóc, mặc đồ ngủ, nhìn thấy Lâm Nhiên vùi mặt vào gối thì vỗ vỗ lên cánh tay cậu: "Đừng nằm sấp ngủ."

"Để em nằm vậy đi, anh kệ em."

Nói xong Lâm Nhiên lại dùng tay kéo hai bên gối vào mặt mình, đầu cậu giờ toàn là những hình ảnh không được duyệt, mặt đỏ như con cua trong l*иg hấp.

Lúc này cậu vô cùng xấu hổ mà nhìn mặt Lý Triết.

"Chút nữa nghẹt thở chết em đấy."

Lý Triết rút gối đầu ra, tay dùng sức nhẹ nhàng lật người Lâm Nhiên qua, lại thấy Lâm Nhiên dùng tay che mặt, Lý Triết lấy cánh tay đang che mặt của cậu ra nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của đối phương.

"Em sao thế?" Nghiêng người về phía trước, mặt Lý Triết phóng đại trước mặt Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên vươn tay chạm vào khuôn mặt đang đến gần của y, lông mày, đôi mắt, mũi, miệng. Khi chạm vào môi thì hơi thở của Lý Triết đã gần sát đến hơn nữa còn càng ngày càng gầm.

Là một cái hôn, một cái hôn sâu.

Cậu ôm chặt lấy Lý Triết, đáp lại đối phương nhưng Lý Triết chỉ hôn, không có hành động tiến thêm một bước nào.

Sự cuồng nhiệt của Lý Triết lạnh lại rất nhanh, y kéo dài khoảng cách giữa cả hai, cánh tay đang thăm dò vạt áo Lý Triết của Lâm Nhiên lùi về dán lên ngực mình, cậu ngẩng đầu nhìn người đang từng bước rời khỏi mình.

"Em ngủ đi."

Lý Triết tắt đèn phòng ngủ đi chỉ để lại ánh đèn màu cam ở đầu giường.

Giọng y bình tĩnh không hề có chút gợn sóng nào.

Lâm Nhiên im lặng một lúc lâu, cho đến khi Lý Triết chia cho cậu chút chăn cậu mới hỏi: "Lý Triết, anh ghét em chạm vào anh à?"

Suy cho cùng thì Lý Triết cũng là trai thẳng, mức độ thân mật mà y có thể tiếp thu chắc chỉ đến mức hôn môi.

Câu trả lời ngay lập tức: "Không ghét."

Lâm Nhiên nằm đưa lưng về phía Lý Triết, Lý Triết quay đầu qua nhìn cậu, chỉ thấy đầu là lộ ra ngoài còn lại đều bị cậu giấu vào trong chăn.

Y vươn tay ôm Lâm Nhiên vào lòng, cách một lớp quần áo y có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương, Lý Triết nói: "Cho tôi chút thời gian."

"Ừm."

Cậu tìm một tư thế thoải mái trong lòng ngực Lý Triết, gối lên tay y, mái tóc xù xù cọ vào cổ y, hai người cứ ôm nhau như thế.

Cậu nằm trong lòng ngực của đối phương nói chuyện, tâm trạng rõ ràng đã thay đổi mà bắt đầu nói đùa: "Không phải là anh không được chứ, cho nên bạn gái cũ của anh mới không cần anh nữa."

Khi Lý Triết cười, lòng ngực hơi run nhẹ truyền đến Lâm Nhiên, y nói: "Không phải."

Một lát sau Lý Triết hỏi: "Hay là em muốn nghe tình sử yêu đương ngày xưa của tôi?"

Lâm Nhiên từ chối: "Không nghe!"

Tiếng cười dịu dàng quay vòng bên tai, hơi thở ấm áp vây lấy cơ thể, Lâm Nhiên cảm giác được đầu mình bị xoa, cậu đánh tay Lý Triết đi.

Cái tay kia lại chạm vào tóc cậu lần nữa,nó vuốt mái tóc cậu, lòng bàn tay y cọ lên gương mặt cậu, y nói nhỏ: "Chuyện trên đường hôm nay là sao thế?"

Lúc ấy hốc mắt Lâm Nhiên đỏ lên dường như rất buồn bã, phản ứng như thế làm cho Lý Triết rất hoang mang.

"Em vẫn nhớ chuyện lúc 6 7 tuổi, có một lần anh em đánh em, anh em lớn hơn em rất nhiều tuổi, em đánh không lại ảnh, em quên sao hôm đó mẹ lại không có nhà rồi. Em ra ngoài tìm mẹ, trên đường vừa đi vừa khóc, đi một hồi thì lạc đường, một mình ở một chỗ hoàn toàn xa lạ, em cực kỳ hoảng hốt, sợ hãi, chỉ là tự nhiên em nhớ đến chuyện này."

Lâm Nhiên dừng nói, cậu nắm tay Lý Triết, lòng bàn tay rất ấm, cậu nói: "Sao anh lại không nhớ rõ chuyện lúc nhỏ được chứ?"

"Cứ nghĩ đến nếu là em, mẹ em rời khỏi em lúc 6 tuổi, bỏ lại em một mình thì chắc chắn em sẽ rất buồn."

Lý Triết hiểu ra lúc ấy Lâm Nhiên nhớ lại chuyện mình từng gặp cho nên mới cảm thấy đau lòng.

Chắc là vì đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương sẽ có lòng đồng cảm nhiều hơn nhỉ?

- -------------------.

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Quả nhiên là cậu không được chứ gì.

Lý Triết: Không xem kịch bàn à? Sau này còn có cảnh suối nước nóng và phòng xông hơi đó.

Biên kịch (ánh mắt hiền hoà): Nghĩ gì dị, mấy cái này đều không có đâu.