Chương 1: Một kẻ lãng phí với trình độ cực kỳ kém và vận may tuyệt vời

"Tỷ tỷ, nhìn kìa, ở đó có người bán kẹo táo!""Chạy chậm lại, cẩn thận bị ngã."

Cô vội vàng đuổi theo nhưng không để ý có một bóng người đang đi ra khỏi ngõ, liền đυ.ng phải hắn ta.

Rượu trong vò tràn ra khắp mặt đất, thơm ngát mùi hoa quế trên sân tường, một giọng nói nhàn nhạt lơ lửng trên đầu cô: "Tiểu thư không sao chứ?".

Hóa ra là một thiếu niên tuấn tú, cả đời cô chưa gặp một mỹ nam nào như vậy, trong lòng không khỏi hồi hộp, gò má vốn đã xấu hổ lại càng thêm đỏ bừng.

"Không, không sao đâu"

Lưng của hắn ta bị va vào tường, sắc mặt có chút không tốt, chắc chắn là bị va rất đau.

"Công tử, ngài, ngài ổn chứ?"

"Ngài có bị thương không?".

Hắn liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, không chút cảm xúc trả lời: "Không vấn đề", sau đó hắn liền cúi người nhặt lấy vò ruợu rời đi.

Cô thấy anh sắp đi bèn vội ngăn hắn lại: "Là lỗi của ta đi không cẩn thận va vào công tử, công tử từ trong ngõ đi ra nhất định là mua rượu của Trần bá, hôm nay nhà Trần bá tụ tập có vẻ việc làm ăn tốt hơn bình thường". Hắn uống hết vò rượu này lại càng khó khăn hơn, cô xấu hổ đến mức không buông lời được. Hắn không nói gì, chỉ cau mày nhìn cô.

Hàng lông mày thanh tú cao quý, đôi mắt trong như dòng suối, không kêu ngạo cũng không nóng nảy, giống như gió xuân thổi qua, khiến người ta bất giác nhìn vào trong đôi mắt hắn.

Khi thấy hắn nhìn cô như vậy, bên ngực trái bổng có một nhịp vang lên khiến cô càng ngại ngùng hơn.

"Sao công tử không cùng ta đến quán lão Trần, ta sẽ trả tiền rượu cho công tử".

Lão Trần làm ăn mấy chục năm, ở thị trấn này không có người nào là ông không biết, cô sẽ dẫn hắn đến đó hỏi tên và nơi ở để phụ mẫu tìm bà mối sắp xếp hôn nhân.

Tuy trên người hắn chỉ diện một bộ y phục màu xanh lá đơn giản nhưng có thể dễ dàng nhận ra tay nghề vô cùng tinh xảo, dáng vẻ tuấn tú ngay thẳng, đôi mắt trong sáng không hề phù phiếm, giống như một người con được dạy dỗ gia giáo từ bé. Lúc bị cô va phải, hắn không hề lên tiếng trách móc lại còn hỏi han cô, người tốt như vậy rất hiếm có trên đời.

Thoạt nhìn hắn ta không tốt bằng gia đình của cô, nhưng gia thế có lẽ không đến nổi tệ, hơn nữa hắn ta nhìn rất có học thức, phụ mẫu cô rất coi trọng điều này chắc sẽ rất vui khi gặp hắn ta. Trong đầu cô đang tính toán rất sâu xa, thì hắn đưa bàn tay ra, bình tĩnh nói: "Không cần phiền phức, chỉ cần trả tiền là được."

"?."

"Hai đồng xu"

"..."

Một bình rượu giá năm đồng xu, Tiêu Ngọc chỉ yêu cầu cô trả một nửa, không để ý đến ánh mắt mê mẩn của đối phương, hắn xoay người hòa vào đám đông.

Theo sư huynh tu luyện, phần lớn cơ thể điều có sự khác biệt, hôm nay xuống núi lại mặc quần áo nam nhân, khó trách nữ nhân này lại nhầm nàng là nam giới.

Nếu còn là trước đây nàng kêu ngạo sẽ không tha cho nữ nhân này, nàng chẳng lo cơm ăn áo mặc, có mất chút tiền cũng sẽ không vui, sẽ lấy người nữ nhân đó ra chà đạp một cách nặng nề để trút giận.

Nhưng hiện tại nàng chỉ là một đệ tử làm việc cho Huyền Chấn Tử ở núi Thanh Long, thị trấn Giang Ninh, nàng đã có tâm rộng mở và sẵn sàng thương xót người khác.

Quá khứ cuối cùng cũng chỉ là quá khứ.

Giang Ninh cách xa kinh thành ngàn dặm, nàng đã không còn là con gái được tuớng quân cưng chiều, Đổng Vạn Vạn chết trên đường lưu vong cùng với tình yêu, hận thù, giận dữ và ám ảnh biến mất khỏi thế gian.

Nhớ đến nữ nhân kia vì bộ dạng vướng víu của nàng mà si mê thật khiến nàng cau mày, yêu một người dễ dàng như vậy, chỉ cần một cái liếc mắt. Trong lúc đó, nàng như nhìn thấy chính mình ngày xưa, lúc đó nàng còn điên cuồng hơn người phụ nữ này, bám lấy người đó, cuối cùng cũng chỉ là giấc mơ. Người nàng yêu đã chính tay hủy hoại tất cả của nàng, hắn đẩy nàng ra xa đẩy nàng xuống địa ngục.

Hắn lạnh lùng, vốn đã rất xa lạ, lại còn không còn nịnh nọt ngoan ngoãn nữa, hắn có địa vị ở Đông cung, dưới một người trên vạn người.

"Đổng Vạn Vạn, quả báo của ngươi đã đến".

Phụ thân, các thúc thúc các huynh bị đưa ra pháp trường, còn mẫu thân và dì chết trên đường lưu vong, dòng họ Đổng một thời huy hoàng ở kinh thành nay đã suy tàn. Quả báo của nàng cũng đến, trong một vùng biển đầy giông bão tràn ngập.

Vào ngày nàng rời khỏi kinh đô, thái tử phi đã tiễn nàng và đích thân nói với nàng: "Nếu không có khí chất của nhân vật chính thì đừng tự sát, sống là may mắn lớn nhất".

Thật may mắn khi thượng đế ưu ái.

Về phần nàng, cuối cùng sau khi xuống núi, rượu của nàng đã đổ xuống đất, phần lớn rượu đã đổ hết, lưng và ngực đau nhức vì va phải tường.

Không chỉ vậy, chỉ vài giờ sau khi xuống núi nàng lại vướng vào một vụ án gϊếŧ người.

Con gái lớn của Đồ viên ngoại bị hãʍ Ꮒϊếp và sát hại, thi thể được tìm thấy dưới chân núi Thanh Long, nghe nói cái chết vô cùng bi thảm, Đồ viên ngoại vô cùng đau buồn, triều đình đã ra lệnh truy đã kẻ sát nhân, với tiền thưởng là một ngàn lượng. Khi ngũ sư huynh Lưu Thanh Sơn nói với sư phụ và các sư huynh khác, Tiêu Ngọc đã tình cờ bước vào, tay cầm kiếm sắc bén, mặc áo choàng, ánh mắt lạnh lùng khiến hắn sợ hãi.

"Thật giống quá!". Hắn ta tặc lưỡi và lẩm bẩm.

Huyền Chấn Tử không nghe thấy, ánh mắt của ông luớt qua người lão ngũ dừng lại ở Tiêu Ngọc: "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi luyện tập Băng Kiếm Quyết như thế nào rồi?".

Tiêu Ngọc ở Thanh Long sơn đã ba năm, lúc mới lên núi thân thể quá yếu ớt, tay hay vai điều không thể nhúc nhích như thể một cái xác biết đi, mọi việc nàng làm điều giống như búp bê bị buộc dây.

Huyền Chấn Tử nhẫn nại nửa tháng, cuối cùng không nhịn được, liền triệu tập tất cả đệ tử đến thương lượng.

Lưu Thanh Sơn dẫn đầu: "Chúng ta không nên để một tên phế vật ở Thanh Long Sơn, đệ tử đề nghị đuổi nàng ta đi để sư phụ khỏi phải lo lắng".

Những người đệ tử ở đây điều là thiên tài trong hàng vạn người được tuyển chọn, quyết tâm đến núi Thanh Long tu tập và để trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ. Chẳng qua là nàng mang tiếng không công bằng, chỉ vậy thôi, trình độ của nàng cực kỳ kém lại là kẻ thua cuộc. Thật khó chịu khi nhìn vào, nhị sư huynh Cố Hữu Dương nói tiếp: "Lão ngũ nói không phải không có lý, muội ấy cũng sẽ không cam lòng, cứ để muội ấy đi, nếu không có chổ để đi ta sẽ nhờ bà mối ở bên kia sông sắp xếp tìm một mối hôn sự cho muội ấy ở nhà dạy con chăm sóc chồng".

Sở Chí Giang sư huynh vẻ mặt khinh thường: "Thô tục!".

Cố Hữu Dương l*иg ngực phập phồng không yên, luỡng lự không muốn nói, nhưng lại không muốn rơi vào thế bất lợi, cổ họng nghẹn lại, nặng nề khịt mũi.

Tam sư huynh Đường Bạch bình thản, mỉm cười phá giải tình huống: "Cố sư huynh và lão Ngũ nói không sai, Sở sư huynh vẫn luôn tránh xa thế tục, cho nên ta có thể hiểu được".

"Quyền quyết định nằm ở trong tay sư phụ, sư phụ lựa chọn thế nào, đệ tử điều nghe theo người. Mạnh sư đệ, ngươi cảm thấy thế nào?".

Người đệ tử thứ tư Mạnh Hi Nguyên căn bản không có tí để tâm, hắn chỉ quan tâm đến luyện kiếm, những thứ khác không hứng thú, người mới tới đi đâu làm chuyện gì điều không liên quan đến hắn.