Chương 19: Nghèo...

Nàng nghe thấy Lưu Nhi nhất thời kêu lên, giọng điệu tràn đầy ngưỡng mộ: "Vị quan kia thật uy nghiêm!"Nàng nhìn đi chỗ khác, cụp mắt xuống và uống trà trong cốc.

“Nếu như ca ca của ta cũng cưỡi ngựa trở về thành thì tốt quá.” Lưu Nhi lông mày âm trầm, giọng nói cũng buồn bã hơn rất nhiều.

"Nô tỳ đã không gặp ca ca nhiều năm rồi. Huynh ấy cũng không quay lại ngay cả sau khi phụ mẫu qua đời."

Lưu Nhi thực sự có một người ca ca, người mà cô chưa bao giờ nhắc đến trước đây.

Nghĩ lại nàng thấy buồn cười, chuyện riêng tư của mình làm sao có thể tùy ý nói cho người khác biết?

Nghe Lưu Nhi nhắc đến ca ca mình, Tiêu Ngọc cũng nghĩ tới ca ca nàng, hắn là một quân tướng tài ba, nếu còn sống chắc chắn sẽ không thua kém gì phụ thân nàng.

Nàng hỏi: “Lưu Nhi, ca ca cô rời khỏi đây vì chuyện gì?”

Nàng xưa nay chưa bao giờ quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, hôm nay là lần đầu tiên nàng chủ động như vậy, Lưu Nhi chỉ thầm thở dài, không ngờ cô ta lại đáp lại nàng.

Cô ta có chút đắc ý, nhẹ nhàng đáp lại bốn chữ: “Chiến tranh đang diễn ra.”

Cô ta không dám trả lời thêm, vì không thích bị người khác nói sâu vào chuyện này.

Nàng mệt mỏi khi nghe điều này.

"Đánh trận".

Tiêu Ngọc nghi hoặc, thế giới hiện tại tương đối yên bình, nhưng nàng lại không nghe nói ở đâu có chiến tranh.

"Hắn đã ở đó được bao lâu?"

Lưu Nhi: “Đã sáu năm rồi.” “Sáu năm…”

Một khi vào quân doanh, mạng sống của mình không còn là của mình nữa, khó mà báo đáp được ơn sinh thành của phụ mẫu.

Tiêu Ngọc thở dài, sau đó hỏi: “Hắn đã từng gửi thư về chưa?”

Những người lính trong quân đội có cơ hội viết thư về nhà hàng tháng để thông báo với gia đình rằng họ vẫn ổn, nhưng có quy định cấm rò rỉ những thông tin quan trọng về quân sự.

“Ca ca của ta trong thư nói, huynh ấy được thăng chức binh trưởng, hiện tại đang trấn thủ thành Phù Thành.” Nói đến đây, Lưu Nhi vẻ mặt vui mừng: “Trong thư còn đề cập đến, ca ca nô tỳ đã kết hôn, sinh ra hai bé trai một tuổi".

Tiêu Ngọc mừng cho cô.

"Thật tốt".

Huynh trưởng nàng cũng đã kết hôn và có một đứa con, nếu đứa trẻ còn sống, năm nay nó đã tám tuổi.

Vân nhi chết vì bạo bệnh, tẩu tẩu quá đau buồn nên cũng mắc bệnh hiểm nghèo và chết lưu vong.

Người ta nói rằng trên đời này không có ma quỷ, thần linh, khi một người chết, linh hồn của người đó bị dập tắt và không còn dấu vết trên thế giới này.

Làm sao có thể không có dấu vết? Nàng không đồng ý. Trong nàng hình ảnh gia tộc nàng đã in sâu trong trái tim và nàng sẽ không bao giờ quên được.

"Lưu Nhi."

Lưu Nhi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng lập tức lại lo lắng.

Nhưng cô lại nghe thấy nàng nói: "Ta có thể chuộc thân cho ngươi, ngươi có thể đi Phù Thành đoàn tụ với ca ca."

"Cô nương……………"

Lưu Nhi hoảng hốt, hôm nay nàng thật sự rất kì lạ.

Vừa rồi nàng định đưa cho cô một thứ gì đó, nhưng khi nhắc đến ca ca cô, mắt nàng ta đỏ hoe và nàng nói sẽ chuộc lại thân cho cô.

Chuyện này có thể xảy ra ư?

Cô phải nghĩ cách thuyết phục nàng quay về, nếu thật sự xảy ra chuyện, làm sao có thể giải thích với công tử?

Lưu Nhi còn chưa kịp nói không, Tiêu Ngọc đã khôi phục bình thường, cảm xúc mách bảo nàng không nên nói như vậy, ca ca của Lưu Nhi hiện tại đã là binh trưởng trong quân doanh, muốn chuộc lại mạng sống của cô cũng dễ dàng, đoán là Lưu Nhi không muốn rời đi

Huống chi nàng chỉ có mười lạng bạc, uống chút trà, đã gần mười lạng.

Nghèo, nghèo.

Sờ sờ túi tiền có chút “ngượng ngùng”, tim nàng lỡ nhịp, chợt nhớ ra mục đích hôm nay ra ngoài.

"Lưu Nhi, thật ra ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Sư huynh rất bận, trong phủ này ta chỉ quen biết ngươi."

Tay Lưu Nhi run rẩy cầm tách trà lên, có vài giọt rơi xuống bàn.

"Cô nương, có việc gì thì cứ nói với nô tỳ. Sao cô có thể khách khí như vậy? Thật sự nô tỳ không nhận nổi".

Hóa ra hành vi bất thường và kỳ quặc của nàng chính là nguyên nhân gây rắc rối cho cô.

Nàng nhìn vừa đáng yêu vừa nghiêm túc, thoạt nhìn có vẻ lãnh đạm nhưng thực ra lại là một người yêu kiều.

Cô ấy là người hầu phục vụ nàng, nếu cần gì có thể trực tiếp ra lệnh cho cô ấy, nhưng nàng luôn đối xử nhã nhặn với cô ấy.

Nàng cũng đưa ra rất nhiều lý lẽ, điều đó thật vụng về và buồn cười.

Chẳng trách công tử lại bị nàng thu hút như vậy.

Nếu là nam nhân, nhất định sẽ là nữ nhân giống như Tiêu côn nương mê hoặc.

“Cô muốn nô tỳ làm gì, cô nương?”

Tiêu Ngọc thả lỏng, đặt một tay lên bàn, thật sự rất khó nói nhưng đành phải nói.

“Thành Cẩm Châu này cái gì rẻ...." cô mím môi, “Cái gì rẻ ạ?”

Lưu Nhi đơn giản, tự nhiên sẽ không nghĩ nàng thiếu tiền.

Cô thành thật trả lời: “Nô tỳ không nghĩ ra được gì. Tuy nhiên, cuối con đường phía Tây thành phố có một con hẻm tối tăm. Thỉnh thoảng có những người bán hàng bí ẩn xuất hiện. Nô tỳ nghe nói những thứ họ bán rất hiếm, có thể tới đó để thử vận

may."

Hẻm tối?...

Nàng vội vã đi ra ngoài, không bắt xe ngựa, đi bộ đến phố Thành Tây mất hai phần tư giờ, cuối đường có mấy con hẻm tối tăm, nhìn bằng mắt thường đều giống nhau.

Lưu Nhi thấp giọng nói: "Nhớ kỹ, sau khi tiến vào, thân phận không được bại lộ."

Vừa nói, cô vừa đưa cho nàng một chiếc khăn mặt và ra hiệu cho nàng che lại.

Tiêu Ngọc cầm lấy, buộc lại sau tai, chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo.

Lưu Nhi cũng che mặt lại, dẫn nàng đến lối vào con hẻm thứ hai bên phải, nơi có thể nghe thấy những giọng nói yếu ớt.

Lưu Nhi vẻ mặt vui mừng: “Đúng vậy, chính là bên trong con hẻm này".

"Cô nương, chúng ta vào trong thôi".

"Ừm".

Hôm nay nàng ra ngoài mà không có sư huynh đi cùng nên nàng chỉ có thể dẫn Lưu Nhi đi vào, lối vào ngõ tối rất hẹp, chỉ cho phép một người đi qua, Tiêu Ngọc dựa vào phía sau cô, chắc chắn sẽ chạm vào tường.

Nàng cởi túi đựng kiếm, cầm kiếm trên tay rồi bước vào con hẻm.

Sau khi đi bộ hàng chục bước vào bên trong, tầm nhìn dần được mở rộng.

Nàng đứng nép, cho hai ba người đi qua, đi mấy chục bước mới nhìn thấy bóng người.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng con hẻm lại tối mờ.

Trong tầm mắt có khoảng chục gian hàng, mỗi gian hàng cách nhau bốn năm bước, những người bán hàng ngồi xổm trên các gian hàng, vành mũ ép cực thấp, khách hàng cũng cải trang.

Một chiếc đèn l*иg được đặt cạnh gian hàng để khách hàng có thể nhìn rõ sản phẩm. Một số khách hàng đã chọn được những mặt hàng họ hài lòng và đang mặc cả với người bán.

Tiêu Ngọc đi ngang qua liếc nhìn, nhìn thấy trên giá là một mảnh sứ miệng nông, màu xanh lam, bề ngoài đơn giản nhưng tay nghề rất tinh xảo, không bằng chiếc bình sứ tốt nhất ở hoàng cung, nhưng nó vẫn cao hơn mức giá mà người lái buôn nói.

Cao hơn vài chục lượng là ý kiến

hay.

Khách hàng không hài lòng với mức giá mà người bán đưa ra và muốn đưa ra mức giá thấp hơn.

Đang nói chuyện, hắn nhận ra có người đang nhìn mình, hắn càng cúi đầu xuống, như sợ bị nhận ra.

Ai đến đây cũng không muốn bị người khác nhận ra, không chỉ người bán hàng mà cả khách hàng.

Chỉ là những thứ ở đây không rõ nguồn gốc xuất xứ, người bán chỉ thu tiền khi giao hàng, khách trả tiền để lấy hàng, tiền và hàng đều rõ ràng, không liên quan gì đến nhau.

Ngay cả khi triều đình chú ý đến điều đó, họ cũng không thể tìm thấy gì.

Nàng thu hồi ánh mắt, đi đến một quầy hàng khác, các quầy hàng đều có khách ghé thăm, nhưng gian hàng này lại trống rỗng.

Ngọn lửa trong đèn đã tắt, ông chủ vừa tìm kiếm những miếng gấp lửa vừa gạ gẫm, sợ rằng những khách hàng mà ông mong chờ bấy lâu nay sẽ bỏ chạy.

"Quý khách hãy nhìn xem."