Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 77

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy ngày nay Bàng văn hữu

không

ở Bàng gia ở Vân châu mà

đi

phủ đô tư ở Yến Bắc, lúc

hắn

nhận được tin tức, vội vàng chạy về vân châu

thì

thấy trong nhà đầy mảnh sứ vỡ, phu nhân nhà mình

thì

tức ứa khói – bàng đại phu nhân biết về lời đồn muộn hơn

hắn, do bà ta tích uy

đã

lâu, người làm trong phủ

không

ai dám

nói

việc xúi quẩy này cho bà ta.

Bàng Văn Hữu đen mặt, sai người dọn dẹp, cho nha hoàn, bà tử lui ra, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi

nói

với Bàng đại phu nhân: “ lời đồn bên ngoài là thế nào?nói

cái gì, ngươi là mệnh phụ cao quý của đại quan địa phương, ngày thường giương oai với các phu nhân của quan viên khác cũng thôi

đi, thế nhưng trước mặt Túc vương phi lại

không

để ý tôn ti, tự cao tự đại,

nói

ngươi đem hành vi Túc vương phi mang dược thảo cho binh sĩ thành nàng ta vì được nuông chiều từ bé cho nên

không

chịu được khổ ở Bắc Địa, bảo nàng ta về kinh thành, còn

nói

ngươi nghe ngóng việc nhà của Túc vương phi,sau đó

không

để ý trường hợp, chưa chứng thực

đã

truyền ra người nhà Túc vương phi bệnh nặng, khiến nàng ta rối loạn,

không

muốn ở lại thành Vân châu?”

Đương nhiên bị vả mặt

không

phải Túc vương phi.

Bàng Văn Hữu càng

nói

càng bốc hỏa: “ ta để ngươi

đi

thăm dò sâu cạn của nàng ta,

không

phải cho ngươi

đi

hủy danh dự của ta!”

Nhiều năm nay Bàng gia ở thành vân châu, thậm chí Yến Bắc, độc đại

đã

quen, tự nhiên đệ tử trong nhà

sẽ

gây ra chút chuyện hoang đường, nhưng dù là chuyện

nhỏ, tích lũy nhiều năm cũng lớn, tự nhiên

không

ít người bất mãn với Bàng gia, nhưng

hắn

là chỉ huy sứ Yến bắc, lại là hoàng thân quốc thích, dù ngươi bất mãn cũng

không

dám gây chuyện,

hiện

tại

không

ít người mượn chuyện của Túc vương phi thêm mắm dặm muối hủy hoại thanh danh của Bàng gia, thậm chí

một

số chuyện quá khứ như ngang ngược càn rỡ, ức hϊếp bá tính, cướp đoạt dân nữ, đều được phóng đại rồi truyền ra!

Người nọ truyền người kia

không

chừng còn biến thành Bàng Văn Hữu

hắn

là thổ hoàng đế yến Bắc, chống đối hoàng thất, ý đồ mưu phản!

Nghĩ đến đây Bàng Văn Hữu biến sắc!

Bàng đại phu nhân bị Bằng Văn Hữu dọa sợ, bà ta rất ít khi gặp sắc mặt này của

hắn, thấy

hắn

như thế,

sự

uất ức của bà ta đột nhiên rút

đi, thay vào đó là

sự

sợ hãi.

Bà ta

nói: “ đại nhân, việc này là thϊếp vô ý mới bị tiện.. – Túc vương phi đưa vào bẫy.”

Bẫy, trong lòng bà ta run lên.

Bà ta

nói: “ Đúng,đại nhân, chuyện hôm đó



ràng là

một

cái bẫy

đã

được bố trí sẵn, chỉ chờ dẫn chúng ta nhảy vào, đầu tiên là dùng Vân Na nhiễu loạn thϊếp và đại nhi tức, sau đó dùng ngôn ngữ chọc giận đại nhi tức, làm nàng

nói

không

thỏa đáng, lại để nha hoàn khiển trách chúng ta, quét mặt mũi Bàng gia, từng bước

một,



ràng là có

âm

mưu từ sớm. Đại nhân, túc vương phi này nếu

không

phải biết ở Bắc Địa sớm

đã

có lời đồn

không

tốt về nàng ta, muốn mang Bàng gia ra lập uy, kẻ đến

không

thiện,

thì

chính là…”

Bà ta nhìn mặt tướng công mình mặt trầm như nước,

nói

tiếp: “ đại nhân, hay là Túc vương phi cho rằng đại bá mẫu nàng hại chết mẫu thân nàng, mà thϊếp lại có quan hệ họ hàng với đại bá mẫu nàng cho nên muốn làm cho thϊếp mất mặt?”

Bàng Văn Hữu đè ép

âm

thanh, cả giận

nói

: “nàng ta chỉ là cái hoàng mao nha đầu mười sáu tuổi, ngươi là mệnh phụ của quan lớn, cầm đầu chúng cáo mệnh Yến bắc mười mấy năm, ngươi

không

thấy mất mặt khi

nói

bị

một

cái hoàng mao nha đầu đưa vào bẫy?”

Mặt mo của Bàng đại phu nhân đỏ bừng.

Bàng Văn Hữu nhìn bà ta như thế ‘ phanh’ nện

một

quyền xuống bàn,

nói

“ thôi, nếu việc này có

âm

mưu từ trước

thì

cũng

không

thể trách ngươi. Túc vương xưa nay xảo trá, chỉ sợ Túc vương phi cũng chỉ là ngụy trang,



ràng thứ Túc vương muốn đoạt là binh quyền trong tay ta, cho nên mới làm xấu thanh danh của ta trước, mê hoặc nhân tâm.”

Bàng đại phu nhân giật mình, lúc trước bà ta chỉ lăn lộn trong phân tranh của nữ nhân, có thể…

Bà ta chần chờ

nói: “

không,

không

thể nào? Đại nhân, người được tiên đế và thái hậu nương nương tín nhiệm, là chỉ huy sứ đô tư Yến Bắc, nhận thánh chỉ của tiên đế, thống lĩnh đại quân Yến Bắc mười mấy năm, những năm này đối kháng Bắc Cốt, lập vô số chiến công, quân quyền thế, Túc vương muốn đoạt há có thể đoạt?

hắn

cũng chỉ là

một

vương gia, mà lại,”

Trong mắt bà ta

hiện

vẻ tàn nhẫn

nói: “ nơi này là Yến Bắc,

không

phải nơi Túc vương muốn tính toán là có thể tính toán!”

Bàng văn Hữu liếc bà ta, lạnh lùng

nói: “ phu nhân, nơi này là Yến Bắc, nhưng căn cơ của Túc vương ở tây bắc và bắc địa rất sâu, rất nhiều tướng lĩnh trong phủ đô đốc bắc quân đều là bộ hạ cũ của

hắn, chỉ thuần phục

hắn, cho nên nếu

hắn

có ý tưởng đó

thì

không

thể

không

đề phòng.”

Đây là mầm tai họa năm đó Thành Võ đế chôn xuống. Thành võ đế phong Triệu Thành là Túc vương, ban thưởng đất phong là Tây Ninh, từng hạ mật chiếu. tất cả quân chính

sự

vụ đều do Túc vương làm chủ, tất cả tướng lĩnh của phủ đô đốc bắc quân và Tây Ninh, trừ tả hữu đô đốc, Túc vương đều có quyền nhận hay đuổi.

Cái gọi là ‘tất cả tướng lĩnh của phủ đô đốc bắc quân và Tây Ninh’? vốn chính là

một

từ.

Mà lại hai vị tả hữu đô đốc của phủ bắc quân đều là danh tướng theo Thành Võ đế chính chiến nhiều năm, thái độ với tiên đế và Túc vương lại

không



ràng.

Cho nên tiên đế mới

không

dung được

hắn!

Bàng Văn Hữu xiết chặt nắm đấm, khớp xương vang lên khanh khách,

hắn

nói

“ chỗ Túc vương phi ngươi chớ nóng vội,ta

sẽ

xử lý lời đồn, việc người nên làm là coi như cái gì cũng

không

biết, chung đυ.ng với Túc vương phi

thật

tốt, hai bên hòa thuận

thì

lời đồn kia

sẽ

tự biến mất”

“ vị Túc vương phi này, ngươi cũng đừng coi khinh nàng, càng đừng tùy ý thăm dò nàng, cố gắng nịnh nọt, đợi mọi chuyện lắng lại, rồi tính. Yến Bắc là chỗ chúng ta, chỉ cần kiềm chế, lấy bất biến ứng vạn biến, tốt hơn là tự loạn trận cước, để cho người ta có cơ hội lợi dụng.”

***

Minh Lạc chậm rãi xoay thiệp mời

trên

tay, hỏi Diệp Ảnh “ bên ngoài phát sinh chuyện gì sao? Có liên quan đến Bàng gia và Bàng đại phu nhân.”

Thϊếp mời này là Bàng gia đưa tới, Bàng đại phu nhân mời nàng đến thăm hài tử ở Dục

anh

đường, Dục

anh

đường ở ngoại ô Vân châu.

Dục

anh

đường ở vân châu là nơi thu nhận trẻ mồ côi do chiến tranh của Yến bắc quân,

đã

có lịch sử vài chục năm. Đây là Thành Võ đế làm theo đề nghị của Lăng hoàng hậu, ở biên cảnh Đại Ngụy xây dựng Dục

anh

đường,

hiện

nay rất nhiều danh tướng ở biên cạnh hoặc phu nhân tướng lĩnh lớn lên ở Dục

anh

đường.

Minh Lạc

đã

tìm hiểu qua, Dục

anh

đường ở vân châu mười mấy năm qua đều do bàng đại phu nhân quản, nghiễm nhiên trở thành nơi nuôi tư binh của Bàng gia,



nhi lớn lên ở Dục

anh

đường đều mang ơn Bàng gia, gần như sống chết nghe theo.

Hôm đó Bàng đại phu nhân rời

đi

với sắc mặt khó coi, sợ là oán hận mình rất sâu, hôm nay vậy mà mời nàng đến Dục

anh

đường?

Diệp Ảnh nhìn thoáng qua thϊếp mời trong tay Minh Lạc,

nói

“ vương phi,

hiện

tại thành vân châu, thậm chí trong quân đều

đang

đồn Bàng gia..”

***

Đêm đó Minh lạc hỏi Triệu Thành: “ vương gia, bây giờ bên ngoài

đang

đồn, Bàng đại phu nhân cao ngạo tự đại,

không

để ý thân phận mà khi dễ thϊếp, truyền

đi

giống như thϊếp

thật

thảm, việc này

sẽ

quét mặt mũi của vương gia?”

nói

thật

là Bàng đại phu nhân

đã

đánh giá cao nàng, nàng

không

bố trí bẫy để bàng đại phu nhân chui vào, chỉ là nàng

không

thích dáng vẻ đó của Bàng đại phu nhân và Miêu thị, các nàng

không

có hảo ý, nàng liền đánh vào mặt bọn họ.

Dù sao Bàng gia cũng là địa đầu xà, nàng còn tưởng bên ngoài

sẽ

đồn nàng ngang ngược càn rỡ cơ.

Triệu Thành cười

nói

“ nhưng ta thấy nàng giống như rất đắc ý?”

Minh Lạc mím môi, mắt đầy ý cười: “

không

phải rất đắc ý, chỉ là

không

biết vì sao thϊếp vừa nhìn bàng đại phu nhân

đã

cảm thấy bà ta

thật

giống đại bá mẫu Chu thị, rất chán ghét – nghe

nói

đệ muội ( em dâu) bà ta là muội muội ruột của đại bá mẫu,

thật



không

phải cùng

một

nhà

không

vào

một

cửa.”

Bà ta là loại người được nịnh nọt

đã

quen, tự cho là đúng, luôn nghĩ mình hơn người

một

bậc.

Nhắc cũng kì quái, người có quyền lực chân chính là Minh thái hậu lại chưa bao giờ có thần thái đó, tôn quý đó như khắc vào xương, làm người ta thần phục.

Minh Lạc lắc đầu, cười

nói

“ cho nên thϊếp thấy bà ta kinh ngạc lại hết sức cao hứng.”

Triệu Thành nhìn thần sắc biến hóa của nàng,

nói

: “

không

sao, chỉ cần nàng nhớ đừng để mình chịu thiệt là được.Bàng gia ở Yến bắc

đã

lâu, căn cơ rất sâu, nhưng cũng

không

ít chỗ hư thối, trước kia

không

ai dám vuốt râu hùm,

hiện

tại thấy nàng và Bàng đại phu nhân bất hòa, tự nhiên là muốn lấy chuyện này ra viết.”

Minh Lạc ‘ A’

một

tiếng: “

thì

ra là ở đây hoành hành, làm xằng làm bậy

đã

lâu, đám người đó giận mà

không

dám

nói

gì,

hiện

tại vừa vặn gặp thϊếp cho nên mới muốn kêu oan

một

phen.”

Nàng lắc đầu

nói

“ hôm đó thϊếp nghe Vân Na

nói

chuyện kia, liền cảm thấy

không

ổn, nhưng thϊếp biết

không

thể nghe

một

bên, cho nên

đã

để Diệp Ảnh

đi

tra chuyện về Bàng gia, đúng là bàng gia hoành hành ở Vân châu cũng đủ lâu rồi.”

Triệu Thành cười cười, sờ đầu nàng, từ chối cho ý kiến.

Minh Lạc cũng

không

dây dưa chuyện này,

nói

đến đây nàng cũng nhớ đến trọng điểm, liền đem chuyện thϊếp mời

nói

ra: “vương gia, Diệp Ảnh

nói

với thϊếp, Dục

anh

đường dùng tiền tài của triều đình nhưng lại bị Bàng gia dùng làm nơi luyện tư binh, trong đó còn nhiều chuyện bẩn thỉu

không

chịu nổi, những bé

gái

có dung mạo tốt còn bị dưỡng thành mật thám và kĩ nữ, đưa cho đại quan trong triều hoặc tướng lĩnh phủ đô đốc, vương gia..”

Cái này hoàn toàn vi phạm mục đích ban đầu mà Lăng hoàng hậu cho lập Dục

anh

đường, còn làm cho các tướng lĩnh chết

trên

sa trường chết

không

nhắm mắt.

sắc mặt Triệu Thành cũng trầm xuống.

hắn

nói

“ nàng yên tâm, việc này ta

sẽ

có tính toán. Hôm đó nàng

không

được để Thanh Diệp, Diệp Ảnh, Thư Ảnh rời mình nửa bước, ta

sẽ

an bài cho nàng mấy ám vệ.”

Minh Lạc lắc đầu

nói: “ Vương gia, Bàng Văn Hữu là người của



mẫu, nơi này là địa bàn của

hắn, lúc trước chàng quyết định rời kinh thành đến bắc địa,



mẫu hết sức cao hứng, lúc đó thϊếp nghĩ vì chàng rời kinh nên



mẫu cao hứng… bây giờ nghĩ lại

nói

không

chừng là có mưu đồ khác. Lúc này bên ngoài có bắc cốt,, bên trong có quân yến bắc, bây giờ tốt nhất chàng đừng cử ám vệ sang cho thϊếp, chỉ cần chàng còn ở đây, bọn

hắn

sẽ

không

dám làm gì thϊếp.”

Triệu Thành sờ tóc nàng, cười

nói



không

sao, ai

nói

với nàng nơi này là địa bàn của

hắn?

hắn

chỉ là cái đô chỉ huy sứ, nếu là địa bàn của

hắn

thì

những tin đồn bất lợi với

hắn

đã

không

thể càng truyền càng lớn. nàng yên tâm, ta

đã

điều

không

ít ám vệ từ tây Ninh đến đây,

hắn

còn

không

tạo được nguy hiểm gì với ta.”

“ về phần Dục

anh

đường, ta cũng

không

lo lắng bọn

hắn

sẽ

làm nàng bị thương hoặc gây bất lợi cho nàng, nhưng nhìn thủ pháp của bọn họ, sợ là lại làm ra chút tính toán

không

ra gì, nàng cẩn thận

một

chút, đừng vì những chuyện đó mà ảnh hưởng đến tâm tình.”
« Chương TrướcChương Tiếp »