Chương 2.3: 5 tỷ

Mặc dù không phải bộ phim nào của cô cũng có doanh thu khủng, nhưng cho dù không kiếm được tiền thì cũng sẽ kiếm được giải, có lỗ chút tiền cũng chẳng tính gì, so với lợi ích, người khác càng xem trọng năng lực của cô hơn.

Công ty nào chẳng muốn diễn viên của mình có thanh danh tốt? Năng lực của Lâm Tử Minh đã được khẳng định, diễn viên qua tay cô đều được mài giũa, mỗi bộ phim nhất định sẽ làm một, hai người hot lên.

Đạo diễn tài hoa bậc này khiến cho không ít diễn viên chạy theo như vịt.

Trước khi xuyên không, cô đã đi tới đỉnh cao cuộc đời, mà trở về tuổi hai mươi lại chẳng phải việc gì đáng vui mừng đối với cô.

Đầu tiên, trước đây Lâm Tử Minh vốn không dựa vào tướng mạo để ăn cơm, cô cũng không có cách nào dựa vào tướng mạo để ăn cơm. Cô không phải diễn viên, cô là đạo diễn! Làm gì có đạo diễn nào nổi tiếng nhờ dung mạo?

Huống chi, giới giải trí chưa bao giờ thiếu mỹ nhân.

Mặc dù nói, trẻ lại thì thân thể cũng khôi phục, trở về thời điểm tốt nhất, nhưng Lâm Tử Minh vừa nghĩ tới những mối quan hệ, uy vọng, tiền vốn, những tác phẩm cô vất vả quay chụp… suốt hai mươi năm qua, tất cả đều như đổ sông đổ biển, còn phải làm lại một lần nữa, tâm trạng của cô chẳng khác nào cô vừa tốt nghiệp, thu được giải thưởng, kết quả là chưa kịp công bố đã trở về năm lớp 10, biết được chính mình lại phải thi đại học một lần nữa…

Nói tóm lại, chính là ba chữ: Lỗ to rồi!

Nhưng Lâm Tử Minh vẫn có một tiếc nuối, trước khi chết, cô còn một bộ phim chưa quay xong.

Cho nên, mục đích của cô càng rõ ràng hơn, cô muốn quay xong bộ phim dang dở ở đời trước.

Trong tình huống này, cho dù xuất hiện hệ thống livestream, người trùng sinh gì đó, đều không quan trọng, thậm chí cô cũng không quá quan tâm.

So ra, cô càng thêm lo lắng về người thứ hai mà giám đốc Thiệu định đưa qua.

Mà lúc này, giám đốc Thiệu cũng đang tự hỏi chính mình.

Cáo già ngồi đến địa vị này như ông ta, cũng coi như nhìn đủ sự đời.

Trước kia, Lâm Tử Minh rất dễ bắt nạt, cho nên ông ta mới dám cho tình nhân nhỏ bé của mình vào trong đoàn, thỉnh thoảng còn tới chống lưng cho đối phương.

Mà bây giờ, Lâm Tử Minh nổi điên, còn đánh trúng điểm yếu, nhắc tới lợi ích… đương nhiên giám đốc Thiệu cũng phải suy nghĩ lại.

“Giám đốc Thiệu, anh nói một câu đi! Lâm Tử Minh thật sự rất quá đáng!” Cố Phỉ Phỉ có gương mặt hot girl hơi phổ thông, nhưng dáng dấp cũng không tệ, lại mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ, cô ta không ngừng làm nũng, nhào vào lòng giám đốc Thiệu, ngón tay mềm mại vẽ vòng tròn lên ngực ông ta: “Chỉ nhắm vào em thì cũng thôi đi, cô ta còn chẳng thèm khách sáo với anh, đây không phải là… không nể mặt anh sao?”