Chương 39

Phong cách thi đấu của vị Trạch Mộc Nhi Tê mở miệng chỉ nói lời hào hoa này, chỉ cần xem qua một lần là không ai không biết tác phong đuổi cùng gϊếŧ tận của Liễu Trạch Thân. Nói đơn giản nghĩa là nếu có thể đánh sưng mặt thì anh ta tuyệt đối không chỉ chọc mù mắt làm chi, nếu có thể đá nát mông thì nhất định không thỏa mãn với việc chỉ đạp gãy thắt lưng.

“Ai mới là người phải bỏ qua còn chưa biết đâu!” Triệu Không Minh đáp trả một câu. Cậu ta quan sát địa hình xung quanh, lợi dụng bia mộ san sát nối tiếp nhau bắt đầu ẩn nấp tiến vào trong đêm tối, cẩn thân che giấu vị trí của mình.

Chức nghiệp Thánh Kỵ Sĩ đối với Ám Sát Giả như Triệu Không Minh ban đầu cũng không phải uy hϊếp quá lớn. Nhưng càng tiếp tục, phân tích của Tiểu Vũ càn bắt đầu được hiện thực hóa. Thánh Kỵ Sĩ như khắc tinh của Ám Sát Giả, trận này xem ra đúng là… không dễ đánh rồi.

Sau vài lần dùng kỹ xảo phục kích, Không Cách không những không thu được kết quả gì mà ngược lại còn bị Trạch Mộc Nhi Tê sử dụng Thánh quang hộ giáp đánh cho te tua tơi tả, đến cuối cùng bị kéo lại đánh ở cự ly gần. Lúc này đã tránh không được trường thương của đối phương, ngã lăn ra đất, nhục nhã dâng ra First Blood.

Quay lại điểm hồi sinh, Không Cách cũng không tiếp tục xuất kích mà sau nửa phút đắn đo, Triệu Không Minh quyết định gửi GG, lựa chọn đầu hàng. Đây là trận đầu tiên, có ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần cả đội. Nếu đã biết chắc không thể thắng mà còn có cố giữ mặt mũi để rồi vẫn chết thì chẳng thà đầu hàng một cách thống khoái còn hơn.

Hành động của Triệu Không Minh khiến toàn trường đều ồ lên kinh ngạc. Nhưng mà nỗ lực của cậu ta mọi người đều thấy rõ, vậy nên mặc dù kinh ngạc khi mới trận hai đã GG song fan Cửu Thiên lúc Triệu Không Minh xuống sân đấu vẫn không tiếc tiếng vỗ tay.

Thời điểm tuyển thủ hai bên bắt tay chào nhau giữa sân đấu, Liễu Trạch Thân vẫn mỉm cười đầy tao nhã như trước: “Biểu hiện không tồi.”

Đầu hàng là biểu hiện không tồi? Nhìn nụ cười tao nhã hiền lành trước mắt, Triệu Không Minh chỉ cảm thấy nộ huyết xông thiên. Có điều đang ở trước ống kính nên cậu ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống: “Anh cũng không tồi.”

Sau khi bắt tay nhau, hai người lần lượt trở về ghế tuyển thủ của đội mình. Tiếng vỗ tay trên khán đài như sấm rền.

Hắc Hồng ở trận đầu tiên đã thắng được một điểm, trận thi đấu cá nhân thứ hai tiếp tục, cả hai đều là Đạn sư.

Hai người cùng chức nghiệp nên đương nhiên trận đấu biến thành so thực lực cao thấp.

Tôn Cần bên Cửu Thiên là tuyển thủ mới gia nhập mùa giải này, điều khiển nhân vật ‘Tán Đạn Loạn Đấu’. Người này là nhân tài mới xuất hiện của Liên Minh. Mặc dù thành tích các trận trước biểu hiện không tồi nhưng trận này lại đυ.ng phải thành phần sướиɠ lên là tốc độ tay quay cuồng tán loạn như Hứa Nhất Minh. Dưới mưa bom bão đạn tung tóe đầy trời tay chân run rẩy, chẳng mấy chốc đã bị hạ.

So với kết quả bất ngờ của trận đấu, kết quả trận thứ hai này rất hợp lý nhưng lại quá qua loa khiến người xem có phần bất mãn. Lúc tuyển thủ hai bên bắt tay chào, trừ những fan nhiệt tình của Hắc Hồng hò hét thì những người khác đều có vẻ không mấy hào hứng.

Tiểu Vũ không thể không nỗ lực cố gắng cải thiện bầu không khí trong sân đấu. Thậm chí ngay cả biệt hiệu mà mọi người lén đặt cho Hứa Nhất Minh cũng triệu ra luôn: “Mặc dù trận thứ hai kết thúc hơi nhanh, nhưng quá trình vẫn rất đặc sắc. Mọi người chắc hẳn đều thấy tốc độ tay của Hứa tiểu đệ vẫn kinh khủng như trước rồi chứ. Thậm chí phạm vi thao tác còn nhạy bén hơn không ít. Đợi khi nào có kết quả thống kê của ban tổ chức, chúng ta cùng xem xem có phải APM* của cậu ấy lại tăng lên rồi không.”

(APM: Tốc độ thao tác trong vòng một phút. Dùng để tính tốc độ điều khiển nhân vật.)

Hứa Nhất Minh vừa đi về ghế tuyển thủ của mình, nghe vậy thì dưới chân đảo một cái suýt nữa ngã sấp mặt, ngẩng đầu nhìn về phía khu vực bình luận viên, cực kỳ bất mãn kháng nghị: “Chị Tiểu Vũ bị ảo giác à. Rõ ràng đã tuyên bố bao nhiêu lần là em mới là anh cơ mà! Phải là Hứa tiểu ca! Ai bảo là Hứa tiểu đệ!”

Hứa Nhất Thần chuẩn bị vào trận đứng bên cạnh tiện tay xách cổ áo Hứa Nhất Minh ném sang cho Thẩm Thường Dữ, nhàn nhạt ‘Chậc’ một tiếng: “Ấu trĩ.”

Khán giả có người tinh ý đã thấy động tĩnh của bọn họ, đặc biệt là quần chúng hủ nữ luôn theo dõi cặp sinh đôi sát sao không nhịn được hú hét ầm ĩ.

Nội tâm dậy sóng này âm thầm truyền từ người này sang người kia, cuối cùng đến khi Hứa Nhất Thần bước lên sân đấu toàn trường ngập trong tiếng hô vang ‘Nhị Hứa’, ‘Song thương’ không gì sánh kịp.

Hứa Nhất Minh vừa bị Thẩm Thường Dữ ấn về chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này thì tuyệt vọng gục mặt xuống bất lực lầm bầm: “Rõ ràng mặt mũi giống nhau vậy mà sao Tiểu Thần đi lên bọn họ lại hét to như thế chứ? Đúng là bất công mà!”

Liễu Trạch Thân dựa vào lưng ghế uống nước nghe vậy thì đẩy gọng kính trên sống mũi cười nói: “Người ta hô ‘Nhị Hứa’ là vì ban nãy nhìn cậu chưa đủ nghiện, giờ nhìn thêm cả Nhất Thần nữa mới thỏa mãn được sự sung sướиɠ.”

Hứa Nhất Minh rất thỏa mãn với cách lý giải này: “Thằng nhóc ban nãy yếu quá thì em biết làm sao giờ. Vậy bây giờ để Tiểu Thần lên đó biểu diễn cho bọn họ xem lâu hơn một chút cũng được.”

Lúc này, trên sân đấu đã kiểm tra thiết bị xong, bắt đầu thi đấu.

Dưới sự hò hét phấn khích của khán giả, trận đấu cứ thế bắt đầu, mà kết thúc thậm chí còn nhanh hơn hai lượt trước.

Nhìn Hứa Nhất Thần mặt không đổi sắc bước xuống khỏi sân đấu. Tất cả mọi người nhìn tỷ số 3:0 thì trở nên câm lặng hai mắt nhìn nhau. Đều có suất trong LPP mà chẳng lẽ trình độ giữa hai chiến đội này thật sự lại cách xa nhau đến thế sao?