Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngoan, Đại Thần Đừng Nghịch

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoan Lạc Tụng cau mày, khóe mắt liếc thấy Tuyết Hồ đã đuổi theo Quỷ Manh Manh. Cậu ta tính toán vị trí, kéo giãn khoảng cách, ở chính giữa kéo một đạo thánh quang làm lá chắn, lần thứ hai đọc chú đuổi về hướng Cáp Lâu Khải Đế.

Mặc dù Tư tế là chức nghiệp thiên về phụ trợ, nhưng Hoan Lạc Tụng dựa vào phán đoán có độ chính xác cao của bản thân, biến skill tưởng như thiên về phụ trợ tăng thêm mức độ công kích, trong xếp hạng cá nhân có thể coi như là Tư tế hạng đầu. Mỗi kỹ năng khi sử dụng đều được phân tích kỹ lưỡng, mỗi lần ra đòn đều rất tinh vi, gần như tuyệt sạch đường lui của đối phương bị công kích.

Hoan Lạc Tụng bình tĩnh nhìn Cáp Lâu Khải Đế tránh đòn tấn công theo đúng lộ trình mà mình đã định trước thì khẽ mỉm cười bắt đầu đọc Thánh quang trừng phạt.

Chỉ cần đối phương nhích lên trước một bước là đủ để ăn trọn toàn bộ sát thương.

Nhưng lại chính vào khoảng cách một bước vi diệu như thế, Cáp Lâu Khải Đế đột nhiên dừng lại. Sau 0.5 giây bất động đầy quỷ dị, cũng không biết y dùng cách thức gì thay đổi động tác, quay người dùng một tư thế tương đối xiêu vẹo bước sang trái một bước.

Lúc này, Thánh quang trừng phạt trên mặt đất sáng lên một ấn ký đặc biệt chói mắt nhưng cũng vì chênh lệch một bước nằm ngoài dự tính, ngự tỷ Mục Sư đứng ngoài phạm vi kỹ năng dường như càng thêm đặc biệt cao lãnh mỉa mai.

Diễn biến quá mức ảo diệu, một giây trước Hoan Lạc Tụng còn rất tự tin cười khẩy mà giờ khóe miệng vừa kéo lên được một nửa đã hoàn toàn đông cứng trên mặt. Mãi đến khi có một cánh tay máu từ dưới đất chui lên túm lấy chân Tư tế, cậu ta lúc này mới giật mình nhận ra Quỷ Manh Manh đã đuổi tới nơi, vội vàng tập trung tinh thần lại.

“Sao người đã chạy sang đây rồi, cậu không ngăn được sao?” Hoan Lạc Tụng nôn nóng hỏi trong kênh ngữ âm. Dựa theo trình độ của Tuyết Hồ, vốn không thể dễ dàng để đối phương chạy tới đây mới phải.

“Tên đó, cậu ta tránh được tất cả kỹ năng khống chế của tôi…” Giọng nói Tuyết Hồ có chút trầm thấp, bên trong không giấu được vài phần do dự không chắc chắn. Ngữ điệu như vậy khiến Hoan Lạc Tụng không khỏi nhớ tới bản thân mới vài giây trước cũng rơi vào cảm giác mê man tương tự.

Ngay sau đó, theo tiếng đập bàn phím “Ầm!” một tiếng, trên màn hình cũng đồng thời xuất hiện thông báo.

【Hệ thống 】First Blood!

Trong kênh tổ đội nhất thời rơi vào im lặng, không một ai lên tiếng. Hoan Lạc Tụng nhíu mày, đưa ra một quyết định coi như lý trí nhất vào thời điểm này: “Rút lui trước đã!”

Đại Hải Triều Thanh đã đi bán muối, cục diện nghiễm nhiên biến thành 2V3 không thể nghi ngờ. Nếu cậu ta và Tuyết Hồ hai người bị vây đánh ở đây, trận này xác định thua. Mặc dù khó chịu với hành vi im lặng lủi mất của sau khi chết mất xác của Đại Hải Triều Thanh nhưng xét tình hình trước mắt, hai người lựa chọn không truy cứu.

Có điều vào lúc bọn họ định rút lui, đối phương lại hoàn toàn không hề phối hợp.

Hai tai đã sớm bị tiếng cười phóng đãng của Tiếu Thương Khung làm cho ong ong. Lâm Tiếu chỉ muốn kết thúc trận đấu thật nhanh. Anh dứt khoát quăng Hàn băng chú lên người Hoan Lạc Tụng, đang chuẩn bị giữ chân đối phương, đã thấy Cáp Lâu Khải Đế tiện tay treo cho đối phương một cái debuff giảm tốc.

“Thần giao cách cảm nha em gái!” Lâm Tiếu không nhịn được khen một câu, cũng không chậm trễ một giây, bắt đầu đọc chú Vạn Quỷ Hư Không.

Khi toàn bộ tầm nhìn nhân vật chìm vào tăm tối, trong lòng Hoan Lạc Tụng đột nhiên có thứ gì đánh mạnh một cái, dự cảm xấu dâng lên, vội gọi vào kênh ngữ âm: “Tuyết Hồ, kéo đầy máu cho tôi!”

Không ngoài dự đoán, liên tiếp kỹ năng không ngừng dồn dập ập tới, trên người Hoan Lạc Tụng nháy mắt tràn ngập các loại debuff ăn mòn, hút máu. Thanh máu lấy tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng tụt xuống không phanh.

Trước mắt Tư tế lóe lên bạch quang, dưới tác động hồi máu của Mục Sư, thanh máu lại bị cưỡng ép kéo lên hơn nửa.

Thấy thời gian hạn chế tầm nhìn sắp hết, Hoan Lạc Tụng không nhịn được thở ra một hơi: “Mở Thánh quang đảo ngôn, kéo đầy máu lên cho tôi.”

Nhưng lại không nhận được hồi âm.

Tuyết Hồ mở mic, giọng điệu có chút dè dặt: “Tôi… Tôi bị dính Thất hồn chú rồi.”

Thất hồn chú là một trong sáu loại chú thuật đặc trưng của Quỷ đạo sĩ, người chịu quỷ chú không thể thực hiện bất cứ điều khiển nào, cũng không chịu bất cứ thương tổn vật lý nào trong thời gian bị khống chế, hiệu quả kéo dài 30s.

Skill này có thể coi như là bảng hiệu đầu bài của Quỷ đạo sĩ, thời gian hồi chiêu tận 5 phút, vậy nên bình thường sẽ không thường xuyên sử dụng. Hiện tại đối phương quyết định xuất ra, nguyên nhân chỉ có một… Sắc mặt Hoan Lạc Tụng lập tức biến đổi, vội vàng nhìn lại một lượt mớ debuff đang treo đầy người, vừa vặn thấy được debuff Cốt lâu còn mấy giây đọc chú, không có thời gian suy nghĩ, theo bản năng vội dùng kỹ năng Thánh thần bảo hộ, muốn dùng nó để trung hòa tác dụng từ quỷ chú.

Nhưng trên người lại không xuất hiện thánh quang bảo hộ như dự liệu, nhìn cả cột skill tối đen, Hoan Lạc Tụng sững sờ ngây ngẩn cả người, ngay cả khi trên màn hình tầm nhìn nhân vật tối đi sau khi quỷ chú nổ tung vẫn chưa thể hoàn hồn.

Hiệu quả giam cầm không thể nghi ngờ xuất phát từ Mục Sư Cáp Lâu Khải Đế, còn Thất hồn chú đánh vào Tuyết Hồ rõ ràng là sản phẩm của Quỷ đạo sĩ ID Quỷ Manh Manh kia.

Thất hồn chú mất 1 phút mới có thể tạo ra hiệu quả thương tổn, mà giờ phút này, Hoan Lạc Tụng có chút hoảng hốt. Hai người bên đối phương trong quá trình đối chiến rõ ràng đã ngầm tính toán với nhau từng bước chính xác đến từng phút từng giây. Tâm cơ đến mức này, quả thực khiến người ta sợ hãi…

Trận này mở đầu ồn ào bao nhiêu, kết thúc lại yên tĩnh bấy nhiêu. Mãi đến khi được hệ thống truyền tống khỏi bản đồ, trong kênh chat vẫn không có tiếng nói chuyện. Đại Hải Triều Thanh là vì bại dưới tay Tiếu Thương Khung mà mất hết mặt mũi, còn Hoan Lạc Tụng và Tuyết Hồ có một loại lỗi giác như thể bị người ta dạy cách làm người đầy phức tạp.

Ngược lại, kênh chat bên còn lại lại vô cùng ồn ào ầm ĩ, đương nhiên, phần ồn ào này chủ yếu xuất phát từ Tiếu Thương Khung.

Sau khi chèn ép được Đại Hải Triều Thanh, đương nhiên không ai vui vẻ được bằng Tiếu lão bản, mệt mỏi cả tối như thể đều tan thành mây khói: “Sao hả, còn đánh nữa hay thôi? Bây giờ tôi tỉnh lắm, hay là đánh tiếp đi?”

“Để hôm khác đi, hôm nay leo lên rank hai là được rồi. Cho dù có tiếp tục, với trạng thái này cũng không thu được video nào có giá trị.” Lâm Tiếu an ủi cậu ta, vừa định quay ra nói mấy câu với Cáp Lâu Khải Đế, nhìn xuống đã thấy đối phương logout ngay khi anh vừa nói xong.

Nghĩ lại từng chi tiết nhỏ trong quá trình đối chiến, cùng với sự ngầm hiểu phối hợp ăn ý giữa bọn họ, trong lòng anh có chút nghi hoặc. Nhưng dù sao người ta cũng logout rồi, muốn hỏi cũng không được. Thoát tài khoản, nằm trên giường rối, Lâm Tiếu mới nhớ ra một chuyện, không nhịn được thở dài một hơi: “Ai, quên không hẹn thời gian lần sau đánh tiếp rồi…”

Mấy ngày qua đánh xếp hạng mệt đến phờ phạc cả người, lần này Lâm Tiếu ngủ một giấc rất sâu, đến chiều hôm sau mới mơ mơ màng màng lên mạng vào game, lại bất ngờ nhận được tin nhắn của Thẩm Thường Dữ: “Anh có đó không?”

Lâm Tiếu cười cười, trả lời một câu cực kỳ thiếu muối: “Ừ, có.”

Thẩm Thường Dữ: “…”

Lâm Tiếu: “Sao, thấy anh cậu leo rank nhanh không?”

Thẩm Thường Dữ: “Rank hai, em thấy rồi. Có điều sao mới được 40 điểm?”

Lâm Tiếu: “À, đáng lẽ ra là lên cao hơn rồi, mà hôm qua đi đánh xếp hạng 3V3.”

Thẩm Thường Dữ: “3V3? Đánh cái này làm gì?”

Lâm Tiếu tránh nặng tìm nhẹ đánh trống lảng: “Đúng rồi, trong tổ đội anh có một Mục Sư cũng là người của Hắc Sắc Lê Minh. Anh cảm giác kỹ thuật cũng không tồi, có thể báo công hội trưởng xem xét nâng lên lực lượng nòng cốt không?”

Thẩm Thường Dữ: “Vâng, có thể. Tên là gì?”

Lâm Tiếu: “Cáp Lâu Khải Đế.”

Lúc nhìn thấy bốn chữ này trên màn hình, Thẩm Thường Dữ vừa uống một ngụm nước vào miệng lập tức rất không có hình tượng phun thẳng ra ngoài.