Chương 7: Nhìn đi nhìn đi, là Cố Ngôn Thanh

Màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn. Phòng ký túc xá nam 301, bây giờ trong phòng đang thảo luận về tân sinh viên năm nay, khí thế ngất trời.

“Đại học C năm nay có mỹ nhân, một tân sinh viên tên là Lý Nhiễm. Tóc dài bồng bềnh, ưu nhã thanh lịch, tớ đoán, hoa hậu giảng đường năm nay chắc chắn là cô ấy. Hoa hậu à. . . Vẫn là Thanh ca của chúng ta, có Thanh ca ở đây, cũng không đến lượt người ngoài.”

Khâu Viễn nói, trong miệng ngậm kẹo que vỗ vai Cố Ngôn Thanh:

“Thanh ca, ký túc xá chúng ta ròng rã một năm cũng không có ai thuận lợi thoát ế, nếu không cậu năm nay hi sinh một chút, đến với Lý Nhiễm. Huynh đệ chúng tớ cũng có thể đi theo được nhờ, làm quan hệ hữu nghị giữa hai ký túc xá, ai cũng có đối tượng, thế nào?”

Cố Ngôn Thanh ngồi trên ghế, chân dài chồng lên nhau, tay nhàn nhã xoay bút viết, cười không nói.

Thôi Hạo là đồng hương của Khâu Viễn, vừa đi đến cửa, nghe thấy lời này liền không phục: “Cậu thổi phồng Lý Nhiễm như vậy cũng vô dụng. Tớ muốn nói hoa hậu giảng đường năm nay tuyệt đối thuộc về khoa điện tín, khoa máy tính các cậu tránh sang một bên.”

Khó khăn lắm khoa điện tín mới có một mỹ nhân xinh đẹp như thế, Thôi Hạo vô cùng quyết tâm!

Khâu Viễn nghe được cười không ngừng: “Thôi đi, điện khí các cậu có thể có học muội đã không quá tệ, còn ảo tưởng tranh giành hoa hậu giảng đường? Đùa chết tớ!”

“Cậu đừng không phục, khoa điện tín năm nay vô cùng mạnh!”

Khâu Viễn đối với lời nói kia tỏ vẻ khinh thường, khịt mũi coi thường.

Thái độ của cậu ta kí©h thí©ɧ lòng háo thắng của Thôi Hạo, xắn một bên tay áo: “Không tin đúng không?”

Khâu Viễn còn tưởng rằng cậu ta muốn đánh nhau, cũng xắn tay áo lên. Những người khác trong ký túc xá giật mình, lập tức cảnh giác bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên ngăn cản.

Nhưng mà một phút sau đó, Thôi Hạo rút điện thoại ra: “Tớ có Wechat cô ấy, cho các cậu nhìn một vòng trang cá nhân, chờ đó!

Mọi người: “. . .”

Ngay sau đó, Thôi Hạo vui vẻ nói: “Mau nhìn mau nhìn, vừa phát wechat mới. A, đây không phải thư viện trường học của chúng ta sao?”

Cậu ta vừa dứt lời, Khâu Viễn đã đoạt lấy điện thoại di động vội vàng nhìn. Trên tấm ảnh một cô gái dựa vào con gà búp bê lớn, mắt ngọc mày ngài, cười vô cùng mỹ lệ rung động lòng người.

Chưa kịp khen cô bé này xinh đẹp, Khâu Viễn liền nhớ lại một chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ngôn Thanh: “Thanh ca con gà búp bê đáng yêu này. . . Là cậu?”

Cố Ngôn Thanh nghi ngờ quay đầu, thấy Khâu Viễn cầm điện thoại đi tới, chỉ vào ảnh chụp trên điện thoại cho anh nhìn. “Tớ vừa đi, Thanh ca cậu vì phối hợp với người ta, bày một tư thế đáng yêu như thế?”

Khâu Viễn mở rộng tầm mắt, cả người như bị sét đánh. Điền Phi Chương và Cận Bùi Niên nghe cũng thấy hứng thú, chạy tới nhìn: “Đâu đâu, Thanh ca bày tư thế gì?”

Điền Phi Chương tới sau không kịp nhìn thấy hình ảnh, hỏi Khâu Viễn. Khâu Viễn tạo mới lại, nhún vai: “Cô ấy xóa rồi.”

“Vì sao lại xóa? Tớ còn chưa kịp nhìn.” Điền Phi Chương hơi thất vọng, gấp gáp lôi kéo Khâu Viễn hỏi, “Cuối cùng là bày tư thế gì, cậu làm mẫu theo đi.”

Khâu Viễn cười tủm tỉm: “Tớ làm sao có thể học được, chính cậu ấy đang ở đây, bảo làm lại tư thế đó một lần nữa là được rồi.”

“. . .”

Cố Ngôn Thanh khom lưng nhặt quả bóng rổ bên chân, ném qua.

Khâu Viễn và Điền Phi Chương ôm bụng cười, né tránh.

Cận Bùi Niên trầm mặc nãy giờ, khí chất già dặn mở miệng: “Được, vì học muội khom lưng, vứt bỏ hình tượng phối hợp với người ta chụp ảnh, chúng ta phải vui mừng cho cậu ta, đừng cười.”

Vừa dứt lời, Khâu Viễn và Điền Phi Chương càng cười to hơn.

Trên mặt Cố Ngôn Thanh có chút nóng, trừng mắt nhìn Cận Bùi Niên: “Cậu cũng cùng bọn họ ồn ào.”

Cận Bùi Niên cười: “Theo sự hiểu biết của tớ đối với cậu, có thể làm đến mức này, nếu nói đối với người ta không có chút ý tứ gì, tớ cũng không tin.”

“Chúng tớ cũng không tin.” Điền Phi Chương và Khâu Viễn trăm miệng một lời.

Thôi Hạo lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, có chút bị đả kích: “Không thể nào Thanh ca, cậu thích Tần Noãn? Đừng, tớ còn chuẩn bị theo đuổi người ta, nếu cậu cũng thích, tớ phải làm sao?”

Cố Ngôn Thanh thần sắc bình tĩnh bật máy tính lên, không thèm để ý Thôi Hạo.

Thôi Hạo đợi một lúc, nói: “Thanh ca không nói lời nào, chính là không thích người ta? Cậu nếu không thích, tớ sẽ. . .theo đuổi?”

Cố Ngôn Thanh đã tiến vào trạng thái làm việc.

Thôi Hạo rốt cuộc an lòng, nhẹ nhàng thở ra: “Chờ tớ theo đuổi về tay, mời mọi người ăn cơm!”

Khâu Viễn cười cậu ta: “Cậu cũng đừng đắc ý, học muội xinh đẹp như vậy cũng không mù, theo đuổi được sao?”

“Làm sao không thể?” con ngươi Thôi Hạo đảo một vòng, cười tủm tỉm nói, “Tớ tự nhiên có biện pháp của tớ, đều đã có kế hoạch rồi.”

Khâu Viễn tràn đầy phấn khởi: “Kế hoạch gì, nói cho anh em nghe một chút?”

Thôi Hạo nói: “Tớ là đại diện chủ nhiệm lớp 1,2. Buổi sáng ngày mai sẽ triệu tập bọn họ tập hợp phát quân phục. Đến lúc đó, nếu như quân phục cô ấy thiếu mũ, có phải sẽ chủ động tìm tớ báo cáo tình huống không? Đến lúc đó tớ giúp cô ấy tìm mũ, thuận tiện mượn cơ hội mời ăn cơm, cô ấy hẳn là không từ chối?”

Khâu Viễn câu môi: “Tiểu tử cậu được đấy, còn nghĩ ra mánh khóe như thế. Nhưng mà vụиɠ ŧяộʍ giấu mũ người ta đi, đó cũng là quá tệ. Đây gọi là lấy công làm việc tư!”

“Đây có là gì?” Thôi Hạo xem thường, “Muốn có người yêu, nếu không có cơ duyên cũng phải sáng tạo cơ duyên nha!”

Sau khi Thôi Hạo đi, Khâu Viễn dựa vào lưng ghế, hai tay đặt sau đầu, ngửa mặt thở dài một tiếng: “Phòng 301 năm nay không đến mức vẫn như trước cô đơn trong vô vọng? Tớ vẫn chờ các cậu ai giới thiệu cho tớ đối tượng đây.”

Điền Phi Chương rửa mặt xong bò lên giường, lúc này đang cầm điện thoại nói chuyện phiếm, nghe vậy ghé mắt nhìn qua: “Vậy cậu chờ đi, không chừng lúc tớ thoát cô đơn, liền giúp cậu một chút.”

“Cậu?” Khâu Viễn nhất mí mắt, dáng vẻ hiển nhiên không để trong lòng.

Điền Phi Chương ngồi xuống: “Cậu đừng có mà xem thường, nghỉ hè lão tử mới quen biết được một học muội, khi nãy gọi điện, tớ hẹn cô ấy tối mai gặp mặt, cô ấy đáp ứng. Cậu cảm thấy, có hi vọng hay không?”

“Tớ đi!” Khâu Viễn trực tiếp đứng lên, chạy đến mép giường Điền Phi Chương, vẻ mặt nhục nhã, “Cậu vậy mà dám dụ dỗ em gái, Cố Ngôn Thanh và Cận Bùi Niên là một đôi, sau đó hai chúng ta cũng ráng chắp vá mà thành một đôi đi? Cậu dám nɠɵạı ŧìиɧ!”

Cận Bùi Niên mới vừa uống miếng nước, nghe thấy lời cậu ta nói suýt sặc: “Khâu Viễn, cậu nói cái gì đấy?”

Khâu Viễn cười: “Cận lão đại, cậu cũng cảm thấy chia cặp như vậy không hợp lý nhỉ? Mà tớ thấy, cậu cùng Thanh ca nhan sắc cao như thế, lại còn là cao thủ máy tính, nếu ở bên nhau quá vô lý. Không thì, cậu với tớ thế nào?”

Cận Bùi Niên cười mắng: “Cút!”

———–Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad———@_yinandyang——————–

Ngày hôm sau, Tần Noãn và Tề Á Nhụy cùng nhau đến trước cửa thư viện nhận quân phục, lúc phát đến tay Tần Noãn thì thiếu mũ. Cô cẩn thận kiểm tra lại các phụ kiện khác, xác định bản thân không nhầm, đi lên nói cho Thôi Hạo tình huống của mình.

Thôi Hạo diễn ra bộ dáng thật kinh ngạc, sờ sờ đầu: “Cũng không biết có xót lại ở ký túc xá hay không, không thì em đi cùng anh đến ký túc xá xem một chút?”

Tần Noãn và Tề Á Nhụy nhìn nhau liếc mắt một cái, cuối cùng gật đầu: “Vậy được.”

Tề Á Nhụy nắm cánh tay Tần Noãn: “Tớ đi chung với cậu!”

Tần Noãn cười cảm ơn.

Khóe môi Thôi Hạo trề xuống, cũng không dám nói gì, bảo mọi người giải tán sau đó dẫn hai cô gái đi đến ký túc xá nam.

Lúc chờ anh ta lên lầu, Tề Á Nhụy kéo tay Tần Noãn đi đến đại sảnh ký túc xá ngồi. Mắt Tề Á Nhụy nhìn quanh bốn phía, dường như đang tìm cái gì.

Tần Noãn tò mò hỏi cô ấy: “Cậu tìm ai vậy?”

Tề Á Nhụy ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Nghe nói nam sinh khoa máy tính và điện khí ở cùng một ký túc xá, tớ đang xem bản thân có may mắn ngẫu nhiên gặp được đại thần Cố Ngôn Thanh không.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, tim Tần Noãn đập nhanh mấy nhịp, ma xui quỷ khiến, cũng bắt đầu nhìn xung quanh, chẳng qua chưa kịp nhìn thấy thân ảnh của anh, đã bắt gặp ánh mắt của rất nhiều nam sinh khác nhau.

Tề Á Nhụy nuốt nuốt nước miếng: “Thật nhiều nam sinh nhìn cậu, lần đầu tiên tớ được nhiều người khác phái chú ý như vậy, là do dính hào quang của cậu. Tớ có chút…… ngượng ngùng.”

Cô ấy cúi đầu xõa tóc ra, sau đó ngẩng đầu, cười thật tao nhã.

Tần Noãn: “……”

Lúc này, có một nam sinh ngại ngùng đi tới, trước mặt Tần Noãn cong lưng, lễ phép hỏi: “Chào bạn học, có thể kết bạn WeChat không?”

Tần Noãn đang định uyển chuyển từ chối, Tề Á Nhụy bên cạnh lại kích động bắt lấy cổ tay cô, dùng sức rất lớn: “Mau nhìn mau nhìn, Cố Ngôn Thanh!”

Lúc Tần Noãn ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy Cố Ngôn Thanh cùng một nam sinh khác cười nói từ bên trong đi ra.

Anh từ nghỉ hè đến giờ nhìn không có gì thay đổi, dáng người cao dài, mi thanh mục tú, ngọc thụ lâm phong, khi cười rộ lên thì ấm áp như một sợi lông chim mềm nhẹ, lang thang trong trái tim người ta, nổi lên gợn sống như có như không.

Tần Noãn theo bản năng đứng lên, chưa suy nghĩ cẩn thận đã muốn đi đến chỗ anh. Nhưng mà ngay sau đó, cô nhớ lại lúc trước Cố Ngôn Thanh vì trốn cô, mà từ bỏ công việc thực tập đáng mơ ước ở Đằng Thụy.

Ý cười trên mặt cô cứng lại, khắc chế sự xúc động trong lòng, không đi đến đó nữa.

Tề Á Nhụy hào hứng nói ở bên tai cô: “Lần đầu tiên nhìn thấy đại thần gần như vậy, thật sự quá soái! Người bên cạnh khí chất có chút yếu hơn đại thần một chút, nhưng nhìn qua bộ dáng cũng rất tuấn tú!”

Lúc này Cố Ngôn Thanh cũng nhìn qua đây, ánh mắt quét một cái trên người Tần Noãn, rồi lại nhìn nam sinh đang đứng bên cạnh cô.

Nam sinh bỗng dưng cảm thấy bản thân dư thừa, xoay người rời khỏi.

Cận Bùi Niên nhìn theo ánh mắt Cố Ngôn Thanh, lại nhìn cô gái bên kia, quay đầu hỏi: “Người quen?”

Cố Ngôn Thanh không nói gì, Tần Noãn cũng thu hồi tầm mắt, thấy Thôi Hạo cầm mũ chạy ra, cô mỉm cười đứng lên tiếp nhận: “Cảm ơn học trưởng.”

“Không cần cảm ơn, đây là do anh thất trách, anh phải xin lỗi em mới đúng.” Thôi Hạo nhìn thời gian, lại nói “Đã đến giờ cơm rồi, hại các em phải chạy tới đây lấy đồ, không thì như vầy đi, anh mời các em ăn cơm trưa, coi như là bồi tội.”

“Không cần, cũng không phải chuyện gì lớn.” Tần Noãn vội vàng từ chối.

“Vậy không được, anh là người rất chu đáo, nếu như em không cho anh tỏ vẻ một chút, trong lòng anh sẽ không yên. Anh còn là đại diện chủ nhiệm lớp các em, mấy ngày nữa học quân sự sẽ thường xuyên gặp mặt, em không thể làm anh mỗi lần thấy em đều cảm thấy áy náy chứ?”

Tần Noãn bị anh ta nói đến mức không có cái cớ để từ chối, chỉ có thể dò hỏi ý kiến Tề Á Nhụy một chút, sau đó gật đầu đồng ý.

Cận Bùi Niên đứng bên kia nghe, nghĩ đến lời nói trong ký túc xá tối hôm qua của Thôi Hạo, lại nhìn tình huống đang xảy ra trước mắt này, trong lòng liền hiểu rõ.

Anh cười đi qua đi, khoác tay lên vai Thôi Hạo, ý vị thâm trường nhướng mày: “Tiểu tử cậu, có chút năng lực đấy.”

Thôi Hạo thấy Cận Bùi Niên và Cố Ngôn Thanh, kinh ngạc một chút, cười chào hỏi: “Thanh ca, Cận lão đại, thật tình cờ nha, hai người định đi đâu vậy?”

“Còn có thể làm gì, đương nhiên là ăn cơm.” Cận Bùi Niên nói.

“Đúng lúc chúng tớ cũng định đi ăn cơm, đi cùng không?” Thôi Hạo thuận miệng nói, thâm tâm cũng không hy vọng hai người có giá trị nhan sắc cao hơn anh ta đi chung.

Cận Bùi Niên làm sao không biết cậu ta nghĩ gì, cũng không thật sự muốn phá hư chuyện tốt của người ta, đang định từ chối, ai ngờ Cố Ngôn Thanh lại gật đầu: “Ừ, cũng được.”

Thôi Hạo: “……”

Hết chương 7

Tác giả có lời muốn nói:

Thôi Hạo: ¥@#&#¥&%#@#%$ (ở đây đã tỉnh lược một vạn chữ thô tục )