Chương 69: Phiên ngoại: Nhân vật phụ (14)

Edit: Nặc & Rộn

Beta: Yin

——

Lúc Khâu Viễn mang trà sữa tới, bắt gặp Cố Tần và Tô Tử Hân hai người đang nói chuyện gì đó, anh mỉm cười đi qua, đưa hai ly trà sữa tới: “Đang nói chuyện gì vậy?”

Cố Tần trịnh trọng cầm lấy ly trà sữa: “Không có gì, cháu chỉ hỏi dì Tô xem thành phố H có gì chơi không thôi.”

Tô Tử Hân nhìn về phía Cố Tần: “Tần Tần thích trượt tuyết sao?”

“Thích!” Cố Tần ngẩng đầu lên, dường như trong đôi mắt sáng còn chứa cả những ngôi sao.

Đi ra khỏi tiệm trà sữa, Tô Tử Hân mặc áo lông vào, tươi cười nhìn Khâu Viễn: “Tuyết ở thành phố H rơi lớn hơn ở thành phố C nhiều, rất hợp để trượt tuyết. Phía bên kia có một khách sạn, bãi đất trống rất lớn, người chơi ở đó không ít, anh có thể mang Tần Tần đi chơi ở chỗ đó, cũng có chỗ để ở trong đêm nay nữa.”

Cố Tần ngửa mặt lên nhìn cô: “Dì Tô không đi cùng với chúng ta sao?”

Tô Tử Hân cười cười, giúp bé buộc khăn quàng cổ lại: “Hai người đi chơi đi, dì sẽ không trượt tuyết, không tham gia cuộc vui đâu.”

Cố Tần kéo kéo tay cô: “Không sao, dì có thể học mà…Chú Khâu Viễn sẽ dạy cho dì.”

“Đúng không, chú?” bé quay đầu về phía Khâu Viễn, dùng sức chớp mắt.

Khâu Viễn ngại ngùng ho vài cái, cười nói: “Tốt xấu gì tôi cũng đã từng giúp đỡ em, em cũng không giống như không có lòng hiếu khách. Huống chi, Tần Tần muốn em ở lại, em cũng nên bồi bé, chúng ta lại không thường gặp mặt.”

Nói đến đây, Tô Tử Hân lại nhớ lại chuyến đi chật vật đến thành phố C kia, với một đêm mập mờ kia. Cô mấp máy môi, cầm tay Cố Tần: “Vậy thì dì ở lại chơi với con một chút vậy.”

Đến khách sạn Tô Tử Hân nói, quả thật thấy không ít người đang trượt tuyết, khách sạn có cho thuê đồ trượt tuyết. Nếu như vào thuê khách sạn, tất cả đồ trượt tuyết có thể chơi miễn phí.

Đêm nay Khâu Viễn và Cố Tần xác định không thể về, Khâu Viễn dứt khoát đặt luôn một phòng.

Cố Tần dù tuổi không lớn, nhưng trượt tuyết rất tốt, đung đưa qua lại làm cho cả đám người sợ chết đi được.

Tô Tử Hân ngồi bên cạnh ghế dài nhìn bé, gió lạnh thổi đến, trong vô thức che kín áo lông.

Khâu Viễn đi tới, đưa ly nước ấm cho cô: “Làm ấm tay đi này.”

“Cảm ơn” Tô Tử Hân nhận lấy, lòng bàn tay đã dần dần cảm nhận được độ ấm.

Cảm thấy cô không mấy vui vẻ, Khâu Viễn nghĩ cô bị sự việc ở tiệm trà sữa làm phiền lòng, trấn an nói: “Có một số việc không cần để trong lòng, loại người này không đáng để làm mình mất hứng.”

Tô Tử Hân giật mình, hiểu ra được ý tứ trong lời nói của anh, rồi cười nhẹ một tiếng, lườm mắt địch lại ánh mắt khó hiểu của hắn: “Học trưởng, con mắt nào của anh thấy em vì anh ta mà mất hứng?”

Khâu Viễn bị lời cô hỏi làm chột dạ, mắt nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé của Cố Tần, không biết phải nói tiếp như thế nào.

Tô Tử Hân thưởng thức ly nước ấm, hòa hoãn nói: “Em với anh ta thực ra không quen, chỉ mới gặp qua ba bốn lần thôi, nói với nhau cũng không nhiều lắm.”

Khâu Viễn bất ngờ nói: “Không quen thì tại sao lại đính hôn?”

Tô Tử Hân thở dài: “Là do cha mẹ hai bên giới thiệu, lần đầu gặp mặt em cảm thấy anh ta lớn lên cũng coi như nhìn được. Em cũng trưởng thành rồi, nên nghĩ không lâu nữa cũng sẽ kết hôn, cũng không nghĩ lớn rồi còn ham vui. Sau này cũng gặp lại hai lần, biểu hiện của anh ta cũng không tệ lắm, ba mẹ em cũng hài lòng, nên sau đó liền đính hôn. Kết quả là phụ nữ liên tiếp tìm tới cửa, còn có người đã to bụng đến cầu xin em, em mới biết được anh ta rất đào hoa.”

Tô Tử Hân cười cười: “Thực ra cũng không ngoài ý muốn, con cháu nhà giàu phần lớn đều chính là vậy. Mỗi ngày một người bạn gái cũng là chuyện thường tình, không giống như Cố Ngôn Thanh và Cận Bùi Niên, loại này ít càng thêm ít. Ngay cả anh trai em cũng không tốt hơn là bao, gặp dịp thì chơi, sa đọa vui thú, làm ba mẹ tức giận không ít.”

“Ba mẹ em đều là do lo lắng em trong tương lai không có ai để dựa vào, trông ngóng muốn gả em ra ngoài, nhưng không phải kiểu ai cũng có thể nhận làm con rể. Người kia đào hoa đến vậy, cha mẹ em tất nhiên cũng phản đối, cho nên việc hôn nhân lui lại. Bất quá gia đình anh ta gần đây có chút vấn đề, cần ba em giúp, nên hôm nay mới đến tìm em.”

Tô Tử Hàm nhìn Khâu Viễn: “Cho nên anh thấy, môn đăng hộ đối chưa chắc đã hạnh phúc. Tô gia chúng em ở thành phố H cũng coi như là nhà giàu, nhưng tình cảm ở bên trong, bằng cấp bối cảnh thì không nói, nhưng đời sống tình cảm không có mấy cái là đơn thuần.”

“Ví dụ như là quan hệ hôn nhân, sau khi kết hôn thì anh ta sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, chỉ là trước mặt mọi người diễn vở kịch vợ chồng ân ái, hôn nhân thì thùng rỗng kêu to. Nếu nói là bắt đầu, thời gian của bà cũng rất thong dong, không bị ràng buộc, ở bên người đàn ông thay liên tục, bà nói như vậy cả đời thực sự ra cũng rất tốt.”

Tô Tử Hân dừng một chút, ánh mắt nhìn ra nơi xa xăm: “Nhưng em thì không muốn như vậy…, trong sinh hoạt không có người em yêu, chỉ có tiền tài hấp dẫn, phía dưới thì hư dữ ủy xà (1) , tận lực nịnh nọt, chẳng có ý nghĩa gì.”

Khâu Viễn nhìn cô, cảm thấy những lời này hữu ý sở chỉ (2). Môi mỏng anh mấp máy vài cái, lại thấy cô nghiêm mặt nhìn sang: “Khâu Viễn, kỳ thực chân tình là rất đáng ngưỡng mộ, anh không cần tự ti. Huống chi, ở thành phố C anh đã mua được một ngôi nhà, đủ để bán căn nhà ở thành phố H, anh rất lợi hại, sẽ không ai xem nhẹ anh được.”

Khâu Viễn hơi ngây ra một lúc: “Em biết anh mua nhà?”

“Vâng, biết rõ.” Tô Tử Hân yên lặng một lúc, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cười nói: “Khó khăn lắm mới có xe có nhà, ở thành phố C an bề gia thất, lấy một người vợ tốt, anh sẽ hạnh phúc.”

Đối diện với Cố Tần trượt tuyết vẫn vẫy tay với bọn họ, Tô Tử Hân cũng phất phất tay với bé, quay đầu nhìn về phía Khâu Viễn: “Hai người chơi vui nhé, em về đây.”

Cô cất bước đi, Khâu Viễn bỗng nhiên đứng lên ngăn ở trước mặt cô.

Thấy cô nhìn qua, Khâu Viễn vặn lông mày: “Không hiểu em nói với tôi nhiều như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”

Tô Tử Hân cười: “Hai chúng ta tốt xấu gì cũng học chung với nhau, trong lòng khoan dung, thuận tiện chúc anh hạnh phúc thôi…”

Khâu Viễn mím môi, lời nói trong miệng làm gò má anh nóng lên: “Lúc nãy Bùi Niên đã nói với em, tôi thích em.”

“Đúng vậy, thì như thế nào?” Tô Tử Hân ngẩng đầu, vui vẻ nhẹ nhàng nói: “Lúc nãy Bùi Hiên nói anh thích em, nhưng việc này đối với anh có quan hệ gì?”

Khâu Viễn hiểu ra ý trong lời cô, đắng chát mỉm cười, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Em, đúng là không thích tôi.”

Tô Tử Hân giật mình, nở nụ cười: “Đúng vậy, đúng là, em không thích anh.”

Khâu Viễn không tiếp lời, khó nói, lòng đau âm ỉ.

“Gặp lại.” Cô đứng trong chốc lát, hai tay bỏ vào túi, lướt qua anh đi về nơi xa xăm.

Cố Tần đang cao hứng, thấy dì Tô rời đi, chú Khâu Viễn lại đứng ngây ngốc ở đằng kia, bé trượt tuyết đến, kéo lấy tay áo Khâu Viễn: “Chú, dì Tô tại sao lại đi chứ?”

Khâu Viễn ngồi xổm xuống, ôm Cố Tần vào trong ngực: “Tiểu Tần Tần, chú cảm ơn tâm ý của con, về sau con không cần tốn tâm tư vào việc này nữa.”

“Vì sao chứ?” Cố Tần mở to mắt nhìn: “Chú thổ lộ với dì Tô sao, dì ấy từ chối chú rồi?”

Khâu Viễn giúp bé lau cái trán đổ mồ hôi: “Có mệt không, chú đưa con về phòng nghỉ ngơi một chút.”

Cố Tần đi theo Khâu Viễn trở về phòng, biết rõ chú Khâu Viễn mất hứng, bé liền một mình xem hoạt hình.

Lúc chiều, có người nhấn chuông cửa khách sạn. Cố Tần hai mắt tỏa sáng, vội chạy qua mở cửa, nhìn người ở cửa là Cố Ngôn Thanh, cười vươn tay ra: “Ba ba, rốt cuộc ba cũng tới.”

Thời điểm Khâu Viễn đặt phòng, Cố Tần dùng điện thoại công cộng trước khách sạn gọi cho Cố Ngôn Thanh, để cho ba đến đón mình. Vốn là để cho chú Khâu Viễn cùng dì Tô có không gian yêu đương, không ngờ bọn họ lại tan rã trong không vui.

Cố Tần bây giờ không còn cách nào, nghĩ nghĩ lại thấy để ba ba đến đón mình, biết đâu có thể đề xuất cho chú Khâu Viễn một số biện pháp.

Nghe thấy động tĩnh, Khâu Viễn cầm điếu thuốc từ phòng vệ sinh đi ra, ngoài ý muốn nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, nhướng mày cười cười: “Theo xa như vậy, chẳng lẹ sợ mình đem con cậu cao chạy xa bay sao?”

Cố Ngôn Thanh ôm con đi tới: “Không phải nói trượt tuyết ư? Như thế nào lại ở trong phòng đây?”

Khâu Viễn lười nhác ngồi trên ghế salon không nói chuyện.

Cố Tần ghé vào tai ba ba thì thầm nói một đống, đem sự tình trước sau bừa bãi nói một trận, Cố Ngôn Thanh ngậm cười: “Quan tâm đời sống tình cảm của chú con như vậy?”

Cố Tần thở dài: “Đáng tiếc quan tâm cũng vô dụng, dì Tô đi rồi.”

Cố Ngôn Thanh nhìn Khâu Viễn ngồi trên ghế salon, không có ý muốn nhúng tay vào: “Mình mang Tần Tần về trước.”

Khâu Viễn không nói lời nào.

Cố Tần kéo cổ áo Cố Ngôn Thanh: “Ba ba, chú Khâu Viễn thương tâm như vậy, ba ba cũng nên an ủi một chút.”

Khâu Viễn thấy thế, cười bảo: “Ai nói với con chú đang thương tâm? Không cần ba con an ủi, ngoan ngoãn cùng ba trở về thành phố C đi.”

Cố Ngôn Thanh đem con buông ra, đi tới ngồi ở bên cạnh hắn: “Cậu không có sao chứ?”

Khâu Viễn xùy một tiếng: “Mình có thể có chuyện gì chứ? Vốn dĩ là không có mang hy vọng gì nhiều, dĩ nhiên là không có thất vọng quá nhiều như vậy.”

Tầm mắt anh rủ xuống, cô đơn tràn đầy trong ánh mắt.

“Đi, vậy cậu chơi một mình đi. “Cố Ngôn Thanh đứng lên. Nắm tay con trai rời đi, tới cửa bỗng hắn lại dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Cậu hiểu Tô Tử Hân sao?”

Khâu Viễn ngước mắt nhìn qua.

Cố Ngôn Thanh nói: “Tần Tần nói với cô ấy rằng có mang cậu tới đây trượt tuyết. Cô ấy biết rõ cậu thích cô ấy, nếu như không có tình ý đối với cậu thì trực tiếp cự tuyệt là được rồi, cần gì phải nhận lời mời của cậu làm gì? Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nếu sâu trong tâm cô ấy sẽ rõ ràng là không thích cậu, thì đối xử ấm áp với cô ấy, tạo quan hệ tốt với cô ấy, cô ấy còn với cậu dây dưa không?”

Khâu Viễn nghĩ nghĩ: “Có khả năng, là cô ấy muốn tìm cơ hội với mình, hai người nói rõ ràng.”

Cố Ngôn Thanh cười: “Cậu đã thổ lộ với cô ấy sao? Nếu như không có, cô ấy không biết tâm của cậu hay là giả vờ không biết, sau đó rời xa cậu là đủ rồi, có cái gì để nói rõ ràng đâu?”

Khâu Viễn vặn lông mày, không biết Cố Ngôn Thanh có ý gì.

Cố Ngôn Thanh hỏi: “Hai người đã nói cái gì?”

Khâu Viễn vò tóc: “Cũng chẳng có gì, lúc đầu cô ấy nói vài lời tôi không thể hiểu được…. “

Khâu Viễn đem chuyện hôm nay của hai người, kể cho Cố Ngôn Thanh nghe.

Cố Ngôn Thanh sau khi nghe xong cong môi: “Người ta nói rất đúng, Bùi Niên nói cậu thích cô ấy, chuyện này với cậu đâu có quan hệ gì? Tần Tần nói với cô ấy cậu muốn đi chung với cô ấy, cái này thì cũng đâu có liên quan gì tới cậu đâu?”

“. . . “

Khâu Viễn nghe lại đau đầu: “Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Cố Ngôn Thanh liếc hắn: “Bùi Niên nói cậu thích cô ấy, cô ấy cũng không thể đợi đến khi cậu thổ lộ. Hôm nay Tần Tần nói cậu muốn đi với cô ấy, cũng không thấy cậu có hành động gì. Nói sao đều là người khác nói, còn cậu, cậu đã nói với cô ấy cái gì? Đã làm gì chưa?”

Khâu Viễn sững sờ, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải.

Cố Ngôn Thanh lắc đầu: “Chọc giận người ta còn không biết, cậu độc thân là đáng đời .”

Cố Ngôn Thanh dắt tay con trai, mở cửa rời đi.

Khâu Viễn một mình ở lại trong phòng, một mảnh ồn ào.

Cô bởi vì anh không có bất kỳ hành động nào, nên tức giận?… Tâm tư phụ nữ, là phức tạp tinh tế tỉ mỉ như vậy ư? Anh gõ đầu, cẩn thận nhớ lại hôm nay hai người nói chuyện, rốt cục bừng tỉnh.

Lúc này , Cố Ngôn Thanh gửi tin nhắn, là địa chỉ của Tô Tử Hân.

Khâu Viễn có chút ngoài ý muốn: [Làm sao cậu biết địa chỉ của cô ấy?]

Cố Ngôn Thanh: [Cô ấy thường xuyên gửi chuyển phát nhanh cho Tần Noãn, tự nhiên cũng biết thôi. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô ấy mới sống ở nơi này. Vả lại tết sắp đến, có lẽ hiện tại đang ở nhà của cha mẹ, cậu mà đi cũng chưa chắc sẽ gặp được người.]

Sau khi ra khỏi khách sạn, Cố Tần nắm lấy tay Cố Ngôn Thanh, ngửa mặt hỏi : “Ba ba , lần này chú Khâu Viễn có thể theo đuổi được dì Tô không?”

“Không biết, cậu ta quá đần.”

Cố Tần gật đầu tỏ vẻ đồng ý : “Đúng là rất đần, con còn thông minh hơn chú ấy.”

“Ai!” Cố Tần thở dài: “Chú Khâu Viễn mà có một chút tâm tư, mặt dày vô sỉ như mẹ, hẳn đã sớm có con trai để ôm.”

Cố Ngôn Thanh ngây ra một lúc , buồn cười : “Ai nói với con vậy?”

“Chú Khâu Viễn nói ba yêu thích mẹ, còn không biết xấu hổ mà khiến cho mẹ phải theo đuổi mình, vô cùng mặt dày. “

”. . .” khoé miệng Cố Ngôn Thanh co quắp, làm vẻ nghiêm trang: “Chú Khâu Viễn của con là nói mò, về sau cách chú ấy xa một chút, rất dễ học cái xấu.”

Cố Tần: “Không phải ba nói chú Khâu Viễn rất đần sao? Cho nên chú ấy chắc chắn sẽ không bịa được câu chuyện như vậy. Đây rõ ràng là thật!”

——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-

Tô Tử Hân vốn là ở nhà ăn tết cùng cha mẹ và anh trai, nhưng thỉnh thoảng lại nghe bọn họ nhắc đến hôn sự của mình, trong nội tâm của cô có chút bực bội, liền lái xe đi đến căn hộ của mình.

Khi đỗ xe ở gara, lúc cô cầm chìa khóa đi ra, phát hiện trước cửa nhà mình chất thành hai con người tuyết.

Lúc này đã gần đến hoàng hôn, hai con người tuyết sóng vai đứng bên dưới đèn đường, bông tuyết bay xuống vô cùng nhiều, nhưng người tuyết lại nhếch miệng cười toe toét.

Cô lẳng lặng quan sát, cảm thấy tâm tình khó được tốt hơn nhiều. Một thứ gì mau đen di chuyển đằng sau nguời tuyết, dường như là một người. Lông mày cô cau lại, nghi ngờ đi ra đằng sau, liền nhìn thấy một người ngồi xổm ở đó, cầm nhánh cây ở viết lên mặt tuyết một đống ký hiệu. Mà người này, chính là Khâu Viễn.

Tô Tử Hân hơi ngoài ý muốn một chút, tròng mắt nhìn một hồi, lên tiếng: “Đây là cái gì?”

Khâu Viễn quá mức chuyên chú, chưa phát hiện là có người, bây giờ nghe thấy thanh âm Tô Tử Hân, anh hơi kinh ngạc một lát, ngước mắt nhìn sang, liền thấy cô chỉ vào ký hiệu trên mặt đất, hỏi một lần nữa: “Thứ gì đây?”

Khâu Viễn đứng dậy: “Có máy tính không, đưa vào em sẽ biết.”

Tô Tử Hân nhíu mày: “Phiền phức như thế, vậy tôi không muốn biết.”

Cô nói xong đang chuẩn bị về nhà, tay đột nhiên bị anh nắm lấy. Bởi vì đắp người tuyết trong một thời gian dài, hai tay của anh đã lạnh buốt, nhưng giữa lúc da thịt chạm nhau lại không hiểu sao mang theo nóng rực.

Tô Tử Hân không có giãy dụa, cũng không có mở miệng nói chuyện.

Khâu Viễn im lặng một lát, chủ động nói: “Sau khi những dấu hiệu này vận hành, sẽ là một bộ ảnh động, phía trên có một câu.”

“Cái gì?” cô hỏi.

Khâu Viễn hít sâu một hơi, nhìn vào khuôn mặt của cô, nói khẽ: “To the world you may be one person, but to one person you may be the world.”

“Đối với thế giới, bạn có thể là một người; nhưng đối với một người, bạn là toàn bộ thế giới.”

Tác giả người Anh- Charles Dickens tại trường thiên tiểu thuyết lịch sử « Song Thành Ký » bên trong đã từng viết một câu.

Nhịp tim Tô Tử Hân nhanh thêm mấy phần, vội vàng đưa tay từ trong lòng bàn tay anh rút về, thần sắc nhàn nhạt: “Ồ”

Cô tiếp tục đi lên phía trước, không nói thêm gì.

Khâu Viễn có chút gấp, không phải Cố Ngôn Thanh nói cô đang chờ anh thổ lộ sao, vì sao vẫn vô dụng? Dạng thổ lộ này còn chưa đủ rõ ràng? Mắt thấy cô chuẩn bị đi vào cửa, dưới tình thế cấp bách, Khâu Viễn bước nhanh đến phía trước, đem người ôm lấy từ phía sau.

Tô Tử Hân bị hành động của anh làm cho giật mình, cả người sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Thân thể mềm mại trong ngực, đại não Khâu Viễn đình trệ vài giây, cảm giác dường như đang nằm mơ.

Mấy năm nay anh vẫn luôn muốn ôm cô như thế này, nhưng lại không có gan. Bây giờ khó khăn lắm mới ôm được, dù biết rõ không lễ phép, nhưng vẫn không nỡ buông tay.

Anh đem người ôm chặt trong ngực, cũng không thèm quan tâm đến cảm giác của cô : “Em không phải nói rằng chân tình rất đáng quý sao? Anh lần này là thật lòng, em có phải nên suy tính một chút?”

Tô Tử Hân cử động hai lần, thấy anh không buông tay, cô hỏi: “Làm gì có ai ôm người ta rồi hỏi nên cân nhắc như anh? Anh, có thể buông ra trước không?”

Khâu Viễn nới lỏng tay ra mấy phần, nhưng lại đột nhiên đem người nắm chặt, sợ buông lỏng tay cô liền thoát khỏi mình, anh nói nhỏ bên tai cô : “Tô Tử Hân, anh đã thích em rất nhiều năm. Gả cho anh đi, anh sẽ để khiến em hạnh phúc.”

Tô Tử Hân sửng sốt mấy giây, nói: “Tôi còn tưởng rằng anh đến thổ lộ, sao lại là cầu hôn? Tôi vừa từ hôn anh liền cầu hôn, không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”

“Là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” anh nói: “Kỳ thật khi biết em muốn hủy hôn, trong lòng anh thấy rất may mắn. Nghe được em nói em cùng hắn ta không quen, anh cũng rất vui vẻ.”

“Tôi cùng anh ta không quen, cũng chưa chắc liền cùng anh quen.”

Tô Tử Hân xùy một cái, vẫn là đẩy anh ra: “Đã bặt vô âm tín thích tôi nhiều năm như vậy , anh cứ tiếp tục yên lặng thích thôi, đến đây trêu chọc tôi làm gì?”

Cô mở cửa vào nhà, lạnh lùng đóng cửa lại, bỏ anh ở ngoài cửa. Tựa ở trên vách tường, hốc mắt cô dần dần có chút phiếm hồng.

Lần trước đến thành phố C, thời điểm cô chán nản nhất, anh liền xuất hiện, cô đã rất cảm động, mà cảnh tượng đêm đó trong nhà anh, cô lại không sao xóa bỏ được.

Cô không phải Tần Noãn, không thể vì người mình thích dành hết tâm tư để theo đuổi, cố gắng đạt được hạnh phúc mình muốn. Cô chỉ là một cô gái tầm thường, không có điểm gì đặc biệt khiến đàn ông thích, chỉ muốn tìm một người đối xử tốt với mình cả đời. Vậy nên về sau khi Cận Bùi Niên nói Khâu Viễn thích cô , cô nghĩ nếu như ở bên anh cũng không tệ, chí ít Khâu Viễn rất phù hợp, không giống những hoa hoa công tử ngoài kia.

Thế nhưng thời điểm cô trở về, anh lại không xuất hiện. Về sau quay lại thành phố H cũng không có bất cứ tin tức nào.

Có đôi khi lòng người chính là kỳ lạ như vậy, biết một người thích bạn, bạn đối với người đó cũng không bài xích. Sau đó trong lòng luôn có tưởng niệm, suy nghĩ rằng người đó lúc nào cũng sẽ chủ động tìm bạn. Suy nghĩ nhiều, tâm liền loạn, bất tri bất giác liền có chút thích. Song khi bạn động tâm và vẫn chờ đợi người đó, tâm trạng chờ mong sẽ trở thành thất vọng, thậm chí có chút oán hận.

Cho nên cô cố gắng thuyết phục chính mình phải buông xuống, chấp nhận sự sắp xếp của gia đình, cùng người khác đính hôn. Thế nhưng không biết vì sao bản thân quá xui xẻo, khó khăn lắm mới cố gắng coi trọng được một người đàn ông không tệ , kết quả lại là tên cặn bã. Vừa đính hôn đã hủy hôn, xem ra không được đẹp mặt cho lắm.

Cô biết đem việc này trách tội lên người Khâu Viễn là không đúng, nhưng cô vẫn không nhịn được mà oán trách anh. Nếu như lúc ấy anh không theo đuổi cô, cô cũng sẽ không gặp lại anh, và cũng không có cái cảnh anh đi đến tận nơi tìm người mình thích. . .

Đứng lặng người thật lâu, cô bắt đầu chột dạ, một lần nữa ra mở cửa.

Khâu Viễn vẫn còn đứng , thân hình vững chãi mà thẳng tắp, tuyết rơi xuống đầu và vai anh, bao phủ một tầng trăng trắng. Đôi môi mỏng của anh xanh xao, nhìn qua đã bị cóng rét không hề nhẹ.

Cô đứng tại dưới mái hiên nhìn anh, thanh âm nhàn nhạt, có chút hờn dỗi: “Tại sao anh còn chưa đi? Chết rét không ai nhặt xác cho anh đâu.”

Khâu Viễn ngẩng đầu, thấy cô từ bên trong ra, anh nhếch miệng cười cười: “Không nỡ đi, anh muốn nghĩ cách ở gần em một chút.”

Nơi nào đó trong lòng Tô Tử Hân khẽ rung động, môi mỏng nhẹ mấp máy.

Anh tiến tới chỗ cô, trong khoảng cách rất gần, Tô Tử Hân phát hiện anh đã lạnh đến nỗi hơi thở cũng lạnh theo.

Mũi cô chua chua, vung tay đánh vào ngực anh, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống : “Anh không phải ghét bỏ chính mình không có gì cả, không phải sợ rằng sẽ không thể cho tôi hạnh phúc sao? Anh đang một thân một mình tốt như vậy, nhất định phải đến trêu chọc tôi làm gì?”

Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh, nét mặt phảng phất có sự oán hận muốn trút ra, nước mắt lã chã rơi xuống, trông vừa ủy khuất vừa đáng thương.

Anh lẳng lặng đứng đấy, mặc cho cô đánh chửi, cuối cùng nhịn không được liền ôm chầm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi của cô.

Tưởng niệm như suối tuôn ra bỗng cuốn tới, nụ hôn của anh cũng dần trở nên nồng nhiệt, trằn trọc thâm tình.

Tô Tử Hân mới đầu còn giãy dụa, cuối cùng sự bao phủ này đột nhiên khơi dậy cảm xúc mãnh liệt bên trong, khiến cô chậm rãi trầm luân.

Sau một hồi lâu, anh buông cô ra, Tô Tử Hân cảm giác đôi môi mỗi lần bị anh hôn đều chết lặng, có chút đau.

Bàn tay Khâu Viễn vuốt ve má cô , ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ: “Thật xin lỗi, trước kia anh cảm thấy mình có thể rất rộng lượng mà nhìn em gả cho người khác, hạnh phúc cả đời. Nhưng mới đứng bên ngoài thật lâu, càng nghĩ anh càng cảm thấy nếu như em thật sự gả cho người khác, anh sẽ hối hận cả đời. Vậy nên anh muốn ích kỷ một lần, giữ lấy em, không bao giờ buông tay.”

Tô Tử Hân tròn mắt, hai gò má ánh lên một màu ửng đỏ, ngữ khí nhẹ nhàng: “Anh dùng hai người tuyết và một dãy ký hiệu để cầu hôn em, không phải quá xấu sao?”

Khâu Viễn trước ngực lấy ra một hộp trang sức tinh xảo, mở ra, trong hộp có một chiếc nhẫn kim cương, dưới ánh đèn đường có chút lấp lánh. Thấy Tô Tử Hân chăm chú nhìn, anh nói: “Anh đã mua nó từ lâu rồi , anh đã mong có một ngày có thể tự mình đeo lên cho em.”

Tô Tử Hân thu hồi ánh mắt, không nhận chiếc nhẫn của anh: “Để em có tâm trạng đã.”

Cô mở cửa vào nhà, thấy Khâu Viễn cầm chiếc nhẫn sững sờ đứng tại chỗ, cô nói: “Anh muốn tiếp tục đứng ngoài à, muốn biến mình thành người tuyết sao?”

Khâu Viễn lẳng lặng thu hồi chiếc nhẫn, bước vào.

Tô Tử Hân cầm đôi dép lê nam cho anh, thấy anh nhìn chằm chằm đôi giày bên kia, cô nói: “Là của anh trai em.” nói xong mới ý thức được mình không cần thiết phải giải thích với anh, cô dừng lại một lát, trực tiếp đi vào phòng khách.

Khâu Viễn trên mặt rốt cục xuất hiện ý cười, nghe lời đổi giày.

Tô Tử Hân ngồi trên ghế sa lon, tùy ý cầm quyển sách, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Anh không phải biết nấu cơm sao? Em đói rồi, nếu anh phụ trách bữa tối, em sẽ cưu mang một buổi tối.”

Cô chỉ chỉ tủ lạnh: “Bên trong có nguyên liệu nấu ăn, anh muốn làm cái gì cũng được.” nói xong liền cúi đầu đọc sách, coi anh như không khí.

Khâu Viễn cũng không phản kháng, rửa tay xong rồi đến trong tủ lạnh cầm nguyên liệu nấu ăn, thật sự nấu cơm cho cô.

Trong phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng xuất hiện một tiếng nấu nướng khá vang, bầu không khí vô cùng vi diệu.

Tô Tử Hân để sách xuống, lặng lẽ đưa mắt nhìn chằm chằm hình ảnh anh mặc tạp dề bận rộn, nhất thời có chút thất thần.

Ngửi thấy mùi cơm chín, cô xoa cái bụng xẹp lép của mình, để sách xuống đi qua. Thấy trong nồi bày ra một chiếc bánh trứng gà trương hành, màu trạch kim hoàng, lại có hành thái tô điểm, phía trên còn đổ hạt vừng, giống như để cho người ta muốn ăn thật nhiều.

Khâu Viễn đem đồ ăn bày biện lên bàn, nhìn thấy cô liền đưa tới, cười nói: “Nếm thử đi.”

Tô Tử Hân vốn đang đói bụng, vô thức đưa tay bốc, bị nóng “a” một tiếng, cuống quít rút tay về.

Khâu Viễn nhướng mày, đem bánh để sang một bên, nắm lấy tay cô xem xét, giúp cô nhẹ nhàng thổi: “Không sao chứ? Anh bảo em dùng đĩa và đũa ăn, không nói em bốc tay.”

Đầu ngón tay cô đã đỏ hồng, cô nhếch môi không nói chuyện.

Khâu Viễn bưng đĩa lên, dùng đũa gắp miếng bánh hành thái trứng gà đút cho cô: “Nào, nếm thử hương vị đi.”

Cô cắn một miếng rồi tự nhận lấy để anh, biểu cảm rất bình tĩnh: “Chấp nhận được, có thể ăn.”

Khâu Viễn cười, tiếp tục làm nốt việc.

Tô Tử Hân cũng không nói nhiều, yên lặng ăn bánh rán trong tay.

“Đúng rồi, em nhớ nhà sao?” Khâu Viễn đột nhiên hỏi.

Tô Tử Hân ngạc nhiên một chút, không hiểu ngẩng đầu: “Cái gì?”

Khâu Viễn ghé mắt nhìn qua: “Nếu như em thấy mình ở cách quá xa nhà, anh sẽ đem nhà ở thành phố C bán đi rồi mua nhà tại đây, về sau có thể ở chỗ này phát triển.”

Tô Tử Hân bỗng nhìn về phía anh: “Anh ở thành phố C không phải rất tốt sao? Có công việc tốt, lăn lộn nhiều năm như vậy rốt cục cũng có xe có nhà, tới đây phải bắt đầu lại từ đầu, tại sao phải thế?”

Khâu Viễn dừng một chút, nói: “Vì ở đây có em.”

Tô Tử Hân hơi quýnh, mi mắt rủ xuống: “Em chưa nói là gả cho anh, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

Cô bưng đĩa chạy trối chết, nghe được anh ở sau lưng nói: “Vậy anh sẽ ở đây, cố gắng theo đuổi em.”

Tô Tử Hân hơi dừng lại người lại, cúi đầu nhìn một chút trong đĩa bánh rán, cau môi khẽ cười: “Tùy anh!”

(1): nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.

(2): Chỉ loại người hai mặt, tráo trở, lật lọng khó ngờ