Chương 7

20.

Buổi sáng 6 giờ chuông báo thức đã kêu, tôi cả đêm không ngủ, lặng lẽ rời giường, đem dụng cụ với ghế ra ngoài ban công ngồi trang điểm.

Rốt cuộc tới 6 giờ 50 cũng xong, tôi vô cùng vui vẻ chạy xuống lầu.

Nghĩ là sẽ đứng ở đó đợi anh.

Kết quả, vừa ra khỏi cửa đã thấy anh.

Anh mặc áo lông màu trắng, trong tay kẹp một điếu thuốc, thân mình dựa lên cây, gió nhẹ nhàng phất qua tóc anh, ngũ quan của anh cũng trở nên ôn nhu hơn.

Nhìn thấy tôi, anh dập tắt đầu thuốc, vẫy tay bảo tôi qua.

"Chờ lâu không?" Tôi hồ hởi chạy qua, ngẩng đầu nhìn anh.

"..." Anh không nói chuyện, ánh mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng lại nhíu nhíu mày.

"Sao lại mặc như vậy?"

"A?" Tôi cúi đầu nhìn mình.

Váy ngắn + Áo lông trong + Áo lông ngoài, đáng yêu mà.

"Bên ngoài là 3 độ." Anh tức giận nói một câu, "Tới lúc đó bị đông lạnh thì đừng có khóc."

"Em không lạnh." Con gái có đứa nào sợ lạnh mà chịu mặc xấu đâu.

Anh chẳng biết gì cả.

"A... không lạnh, bỏ đi." Anh thở dài, "Bị tội vẫn là tôi."

Tôi??

Có ý gì? Ai bắt anh chịu tội??

Sau đó, tôi với anh cùng nhau xuất phát tới địa điểm biểu diễn.

Trên xe, đoàn vũ đạo ồn ào náo nhiệt.

"Chị dâu trâu bò!"

"Hạ Thiên lần này được à nha."

"Cậu xem bộ dáng bồn chồn của anh ấy đêm qua chưa..."

"Ha ha ha."

Mọi người cùng cười vang.

Tôi ngồi bên cạnh Hạ Thiên, mặt đỏ tới mức không dám ngẩng đầu.

Anh ngược lại bình tĩnh mắng ngược trở về.

"Ngậm miệng vào, cẩu độc thân mà nói lắm thế..."

"Hạ Thiên, cậu đủ rồi nha, tối hôm qua ai không ngủ được ấy nhỉ, sáng nay có còn sức không đấy?" Một nam sinh quay đầu cười anh.

Tôi nghe mà trong lòng run lên, em trai kia vẫn liến thoắng không ngừng.

"Sức đánh cậu vẫn còn thừa." Hạ Thiên trợn trắng mắt.

Cậu trai kia lập tức ngậm miệng.

"Đừng để ý tới chúng nó." Đầu anh đột nhiên dựa tới gần tôi, tựa vào vai tôi, thân thể tôi cứng đờ.

"Để tôi ngủ chút." Anh bắt đầu gối lên vai tôi, nhắm mắt dưỡng thần.

"Tối qua anh không ngủ thật sao?" Tôi nhỏ giọng hỏi anh.

"Ừ." Anh trả lời.

"Tại sao?"

"Viết thêm mấy đoạn code, tối nay có lẽ không thể tới phòng thí nghiệm."

"Ồ?"

Tôi sững sờ, không đoán được lời này của anh là có ý gì.

Nhưng thấy anh có vẻ rất mệt, không đành lòng quấy rầy anh, cho nên im lặng để anh dựa vào ngủ.

Anh thật sự ngủ, ngoan quá.

Lông mi dài dài, cái mũi cao thẳng, môi hồng hồng...

Rõ ràng đều im lặng như vậy, nhưng lại khiến cho cả đoạn đường đi, trái tim tôi như bị bệnh.

Đặc biệt là lúc ngủ anh còn nắm tay tôi nhét vào trong áo lông của anh, còn mơ hồ nói một câu: "Để đây sẽ không lạnh."

Một khắc đó, tôi cảm thấy cả đời này tôi sẽ chỉ có mình anh mà thôi.

Anh làm tôi động lòng rồi.

21.

Lúc anh ngủ, khoảng cách giữa anh và môi tôi quá gần, cho nên tôi liền nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái.

Anh không tỉnh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của anh ở bả vai tôi, tâm tôi đập liên hồi.

Buổi biểu diễn tiến hành rất thuận lợi.

Anh vẫn là chàng thiếu niên tỏa sáng rực rỡ như trước.

Tôi ngồi dưới sân khẩu, cảm giác anh nhìn thoáng qua chỗ tôi, chỉ một cái liếc mắt, tôi cũng cảm thấy đó là cả một bầu trời ngọt ngào rồi.

Buổi tối, đám người bọn họ tụ tập ở canteen ăn cơm, hút thuốc uống rượu.

Tôi có chút lo cho thân thể của anh.

Anh rất dễ ra mồ hôi, diễn chưa được bao lâu mà tóc đã ướt đẫm, cứ để như thế thì sẽ cảm mất.

Mọi người đang vừa ăn cơm vừa uống rượu, Hạ Thiên đang định uống thì tôi lại ở ngay dưới bàn giữ chặt tay anh.

"Đừng uống nữa." Tôi nhỏ giọng nói.

Anh sửng sốt một giây, nghiêng mặt đi, ghé sát bên tai tôi khẽ nói: "Không sao, chỉ một ly thôi."

"Vẫn đừng nên uống thì hơn, bác sĩ nói gần đây anh không nên uống rượu, anh vẫn là..."

Tôi còn chưa nói xong, một đám người lại bắt đầu ồn ào lên.

"Hạ Thiên cậu có thôi đi chưa, cả ngày hôm nay, đám anh em chúng tôi ăn cơm chó muốn ói rồi đó nhá."

"Đúng thế, ăn có bữa cơm thôi mà còn phải kề tai nói nhỏ, đúng là hâm mộ chết mất.

"Tình yêu ngọt ngào như vậy, khi nào mới tới lượt tôi vậy!"

"Đúng thế, chị dâu, bạn chị có ai còn độc thân không? Giới thiệu cho bọn em với."

...

"A..." Tôi nhất thời có chút xấu hổ.

"Giới thiệu cho cậu?" Hạ Thiên khinh bỉ hỏi.

"Không được sao hả anh?" Nam sinh vẻ mặt đầy chân chó nịnh nọt nói.

"Chó mà đòi với tới thiên nga?" Hạ Thiên không chút lưu tình đốp lại làm nam sinh kia dỗi tới ngồi trong góc vẽ vòng tròn.

"Anh ác quá! Chị dâu, chị mau phân xử cho em, mau quản anh ấy đi, anh ấy kiêu ngạo muốn chết." Nam sinh chạy tới giả vờ khóc lóc với tôi.

Tôi có chút khó xử nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên kéo tôi qua: "Ngại quá, chị dâu của cậu bận rồi, không rảnh quản tôi, càng không rảnh quản cậu, đứng sang một bên đợi đi."

Tôi:...

Cái mỏ này của anh, đúng là làm người ta ngứa răng muốn đấm mà.

Nam sinh phẫn nộ quay trở lại chỗ ngồi.

Tôi lặng lẽ nhéo Hạ Thiên, bảo anh đừng quá khắt khe như vậy.

Anh lại quay đầu qua, ghé ở bên tai tôi nói: "Em có thể dùng lực nhiều một chút."

"Hạ Thiên!" Mặt tôi đỏ bừng.

Anh lại cười đến vui vẻ, tâm tình có vẻ rất tốt.

Vui đùa thì vui đùa, rượu vẫn là không được uống, Hạ Thiên vừa cầm chai rượu qua thì không biết tôi lấy dũng khí từ đâu, vươn tay đoạt lại, ngửa đầu uống một ngụm.

Vị cũng khá được.

"..." Hạ Thiên kinh ngạc một hồi, ánh mắt thẳng tắp nhìn tôi.

"Em uống cái gì chứ?"

"Em uống giúp anh."

"Ai cần em giúp chứ." Anh có chút dở khóc dở cười.

"Bác sĩ nói anh không được uống."

"..." Anh thở dài, "Sợ em rồi."

Bữa cơm sau đó, anh cũng không chạm vào rượu nữa.

Tôi ngược lại lại bị đám anh em của anh "kính rượu" tới mấy chén liền.

"Tửu lượng của em được mấy ly?" Anh nhìn tôi uống rượu, cười hỏi.

"Ợ, ba ly." Tôi cười hỏi anh, "Mấy ly rồi?"

"Năm ly." Anh lôi kéo tay tôi, bất đắc dĩ nói, "Ăn no chưa."

Cơm nước xong, chúng tôi đi khách sạn thuê một phòng.

Bởi vì tôi sợ không dám ngủ một mình.

Bị trêu chọc là điều chắc chắn, may mà tên Hạ Thiên này đủ độc miệng, ai cũng không chọc được vào anh, hai ba câu đã bị anh đuổi đi.

"Khó chịu sao?" Anh hỏi tôi.

"Thật ra vẫn ổn, chỉ là có hơi choáng." Tôi nói chi tiết.

"Được đấy, ít nhất thì em cũng không say hoàn toàn." Anh tới buồng vệ sinh đi lấy khăn mặt cho tôi lau, sau đó giúp tôi tẩy trang.

Thoạt nhìn rất quen thuộc.

"Anh từng giúp người khác tẩy trang?" Tôi cười hỏi anh.

"Cứ cho là vậy đi." Động tác của anh không dừng, dùng dụng cụ tháo lông mi giả ra cho tôi.

Nghe anh nói vậy, trong lòng tôi đầy vị chua.

"Hạ Thiên, sau này anh đừng ở gần cô gái đó nữa được không." Bị cồn làm cho choáng váng đầu óc, tôi liền nói hết ra những gì mình nghĩ.

"?" Anh ngẩng đầu nhìn tôi, "Em nói mê sảng cái gì vậy?"

"Anh đừng có mà chối, em đều thấy được mà, em thấy anh đi lên xe của cô ấy không chút do dự, tuổi của cô ấy có thể làm mẹ anh luôn đó."

Nói tới việc này, tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Em trai tôi quý trọng như vậy, sao có thể đi trên con đường... xấu xa này chứ?

"Bao giờ? Em phát điên cái gì vậy?" Anh giống như có chút tức giận, dừng động tác hỏi tôi.

"Là... là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, ở dưới lầu thực hành." Tôi cúi đầu, không biết có nên nói những chuyện này hay không.

"..." Anh trợn trắng mắt nhìn tôi, "Đó là mẹ tôi."

Tôi:???

Không phải tôi nghe nhầm đi.

"Cho nên, ngày nào em cũng muốn dùng tiền mua chuộc anh, không phải là vì cảm thấy anh là vịt* đó chứ?"

*Vịt = trai bao

"Ồ..." Tôi nháy mắt cảm thấy vô cùng xấu hổ, đây là hiểu lầm sao, "Cũng không hẳn thế."

Muốn chết.

Sao lại thành ra thế này chứ.

Người phụ nữ kia thế mà lại là mẹ anh.

"Nói xem, em còn phát hiện cái bí mật nhỏ nào của anh nữa?" Anh đột nhiên hứng thú hỏi.

"Cái... cái này cũng không thể trách em, anh luôn bận rộn trả lời tin nhắn, đi xã giao, cho nên em mới..."

"Đây là mẹ anh đi tìm người đầu tư, anh không uống thì để mẹ anh uống à?" Anh tức giận liếc tôi.

Thoạt nhìn là rất bất lực với cái suy nghĩ của tôi.

Sau đó mới tiếp tục giúp tôi tháo trang sức.

"Em xin lỗi, là em hiểu lầm." Tôi nhỏ giọng thừa nhận.

Nhưng không thể không nói, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.

"Mẹ anh một lòng muốn đào tạo anh thành ngôi sao, ngày nào cũng tìm đủ các nhà đầu tư làm tôi phiền muốn chết, nhưng không còn cách nào khác." Anh chậm rãi kể cho tôi chuyện của anh.

"Vậy sao anh không nói thẳng với bà ấy?" Tôi không hiểu.

"Nói cũng vô dụng, bà ấy đã ký hợp đồng rồi, thất hứa là phải đền tiền đó." Anh cười khổ

"Đại khái là bà ấy cảm thấy, cả đời này anh chỉ có thể dựa vào mặt để kiếm cơm đi."

"Cho nên, anh mới phải nỗ lực kiếm tiền để hủy hợp đồng sao?" Tuy rằng tôi không biết là cần bao nhiêu tiền, nhưng, chỉ là ngẫm lại cũng đều cảm thấy đáng sợ.

"Không phải, anh kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy chứ." Anh lại vào phòng tắm bưng chậu nước ra, giúp tôi cởi tất, để tôi tự lau chân.

"Bố anh nói chỉ cần anh kiếm được 100 vạn thì sẽ thay anh đền tiền hợp đồng, sau đó anh có thể làm chuyện mà mình muốn."

A...

Còn có chuyện này nữa sao.

Tôi thương anh vô cùng, gia đình anh làm sao vậy, sao lại có kiểu bố mẹ nói con trai mình chỉ có thể dựa vào mặt để kiếm cơm chứ, sao lại có kiểu phụ huynh vùi dập con mình tới như vậy.

"Vậy anh còn thiếu bao nhiêu? Thật ra em còn chút tiền mừng tuổi tiết kiệm được hai mươi mấy năm rồi..." Trong đầu tôi tính tính con số dư.

"Quên đi, dẹp chuyện này qua một bên." Anh đem khăn ném cho tôi, để tôi tự mình lau chân.

Sau đó anh lại đi rửa mặt.

Tôi ở bên ngoài, càng nghĩ càng đau lòng.

Anh vừa mới ra, tôi liền đưa ra lời đề nghị lớn mật: "Hạ Thiên, anh có thể ở đây với em không?"

"..." Anh sửng sốt một giây, "Hơn nửa đêm rồi, em muốn làm gì?"

"Em muốn tâm sự với anh, không làm gì khác đâu." Tôi thề là tôi thật sự chỉ muốn an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của anh mà thôi.

"Ồ..." Anh vốn muốn hút thuốc, nhưng cuối cùng lại lấy ra cái kẹo cao su, nhét vào miệng nhai nhai, "Qua đây."

Tôi nhanh chóng chui vào trong chăn anh.

Tôi và anh nói chuyện phiếm, tán gẫu về những câu chuyện trước đây của tôi, tán gẫu tất cả những chuyện vui, những chuyện nhàm chán.

Anh câu được câu không đám lại tôi.

Đang nói chuyện, điện thoại tôi đột nhiên sáng lên.

Vốn là đang tắt đèn, cho nên điện thoại sáng lên có chút đột ngột.

Anh vươn tay giúp tôi lấy qua.

Chúng tôi đồng thời nhìn thấy được tin nhắn trên điện thoại.

Đào Đầo: [Đã ngủ chưa?]

Tôi nhanh chóng nhắn lại: [Rồi.]

Sao lại nhắn giờ này nhỉ.

Đào Đào: [Cảm giác như nào?]

Tôi:???

Một giây phản ứng, tôi tê cả da đầu.

Hạ Thiên cũng nhìn thấy tin nhắn này.

Không khí lập tức trở nên xấu hổ hơn.

Tôi đành phải dời sang đề tài khác.

Tôi: [Khách sạn khá tiện nghi.]

Giây tiếp theo, cô ấy nhắn lại: [Tớ có hỏi cậu khách sạn như nào đâu? Tớ hỏi phần cứng của người ta thế nào!]

Nhìn thấy tin này, tôi thật sự... muốn chết ngay tại chỗ.

Tâm bắt đầu hoảng lên.

Mà quần chúng bên cạnh tôi, lại cúi đầu khẽ cười.

Tôi không có trả lời lại, kết quả điện thoại lại sáng lên tiếp.

Tôi thực sự sợ muốn chết, cô ấy lại muốn làm gì vậy.

Kết quả.

[Quên đi, ngủ đây, cậu đừng quên thứ kia đó, tớ để trong túi xách của cậu ấy.]

Tôi cứng đờ.

Gϊếŧ tôi đi, ngay bây giờ, gϊếŧ đi.

"Trong túi có cái gì?" Bên tai vang lên thanh âm.

"Kẹo." Tôi rất không biết xấu hổ nói.

"Anh muốn ăn."

"Không, anh không muốn." Tôi dùng chăn che lại cái vẻ mặt cười ngứa đòn của anh, mất mặt muốn chết.

Anh nhất định cảm thấy tôi rất tùy tiện đi.

"Muốn ngộp chết anh sao?" Anh kéo chăn xuống.

"Em..." Tôi đỏ mặt muốn giải thích, kết quả không đợi tôi giải thích, anh đã hôn tới.

Đầu óc tôi chợt trống rỗng.

22.

Sáng hôm sau.

Tôi tỉnh dậy, anh còn đang ngủ.

Ngủ còn rất say, tôi không đành lòng đánh thức anh, cho nên liền tự động đi rửa mặt trước.

Rửa xong, anh vẫn chưa có tỉnh.

Nhưng mà đám anh em của anh đã tới phòng gõ cửa.

"Hạ Thiên." Tôi lắc lắc anh.

Anh hơi hé mắt, trong nháy mắt khi thấy tôi, mặt mày anh nhiễm ý cười: "Để anh ngủ chốc nữa, mệt."

Lòng tôi run lên.

Thanh âm anh khàn khàn, nhìn bộ dáng này của anh cực kỳ giống với chó nhỏ bị chà đạp.

"Đi ăn sáng rồi ngủ tiếp?" Anh cứ nhịn bữa sáng như vậy, tôi rất lo cho thân thể của anh.

"Tha anh đi, chị, bây giờ anh không có sức lực mở mắt nữa."

"Hoặc là để anh ngủ, hoặc là cùng anh ngủ, đừng quậy, nhé?"

Tôi:...

Lời này nói như kiểu anh không có sức là do tôi ấy nhỉ.

Rõ ràng hôm qua là anh, hôn được một nửa liền ngủ mất tiêu.

Sao bây giờ lại bày ra bộ dáng như bị tôi chà đạp hỏng rồi thế này?

"Ngủ đi ngủ đi." Tôi đắp chăn cho anh, lại đi kéo rèm vào.

"Anh muốn ăn gì, em xuống dưới mang lên cho anh?" Tôi lại đi qua hỏi anh.

"Muốn ăn... đồ anh muốn ăn không có ở dưới lầu." Đôi mắt đào hoa của anh nhìn chằm chằm tôi, lòng tôi nhộn nhạo lên.

"Nghiêm túc chút." Tôi né tránh ánh mắt của anh.

"Chị lấy gì anh ăn đó." Anh chỉ chỉ vết dâu tây trên hầu kết, "Sau này anh là người của chị, phải chăm sóc anh thật tốt vào."

"Hừ." Mặt già của tôi đỏ bừng.

Hết cách, em trai nhà mình, chính mình sủng thôi.

Anh lại ngủ tiếp.

Tôi xuống lầu lấy bữa sáng cho anh, lại bị đám anh em của anh ồn ào lên.

"Chị dâu, sao Hạ Thiên lại bảo chị lấy bữa sáng thế?"

"Cậu ta dậy không nổi?"

"Này... thân thể cũng quá kém rồi đi."

Ha ha ha ha.

Mọi người cười phá lên làm da đầu tôi tê rần.

Tôi cầm bữa sáng chạy nhanh lên lầu, anh vẫn chưa có tỉnh.

Tôi ngồi xổm bên giường, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của anh, ngẩn người.

Yên tĩnh mà tốt đẹp.

Đột nhiên, điện thoại của anh vang lên.

Tôi nhanh chóng tắt tiếng cho anh.

Nhìn trên màn hình, là một người tên Bà Lâm nhắn cho anh rất nhiều tin, mà tin nhắn gần nhất là: [Tối nay Vương tổng có yến tiệc, cậu nhớ tới.]

[Trước khi tới thì uống thuốc giải rượu trước.]

...

Bà Lâm này không phải là cái "phú bà" lần trước sao, ồ, Hạ Thiên nói đây là mẹ anh.

Nhưng mà, mẹ anh sao lại luôn bắt anh đi tham gia tiệc rượu chứ, bà ta không thương con mình sao?

Tôi cầm điện thoại, nhìn tin nhắn mẹ anh gửi, lại nhìn bộ dáng mệt mỏi của anh, trong lòng khó chịu không nói nên lời.

Mẹ anh gọi điện tới, tôi không biết xuất phát từ tâm lý gì, ấn nghe.

"Hạ Thiên, sao không trả lời tin nhắn?" Đầu bên kia điện thoại, tiếng của người phụ nữ mang ý tứ trách cứ.

"Chào dì... anh ấy..." Tôi chần chờ không biết nói gì.

"Cô là ai?" Ngữ khí đầu bên kia đã bắt đầu thay đổi.

Có cảm giác áp bách hơn.

"Cháu là bạn anh ấy, anh ấy vẫn chưa tỉnh, không tiện nghe máy." Lúc tôi nói lời này quá mức khẩn trương, thế nên không nghĩ quá nhiều.

"..." Bên kia trầm mặc vài giây.

"Tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn nói với cô, tương lai Hạ Thiên là ngôi sao, không được xảy ra chuyện xấu gì, có hiểu chưa?"

"A? Dì, dì hiểu lầm rồi, chúng cháu không có gì."

"Không quan trọng, tôi nói cho cô biết, hắn không được yêu đương. Tôi tin là cô hiểu."

"..." Tôi bị nói tới hết biết nói gì.

Sao lại có người mẹ như vậy chứ?

Hạ Thiên, đáng thương quá.

Tôi khẽ cắn môi, cố lấy dũng khí nói:"Dì à, cháu với Hạ Thiên đang yêu nhau, thân thể anh ấy không tốt, dì đừng để anh ấy uống rượu nữa..."

"Yêu nhau? Hắn chưa từng nói với tôi, muốn tôi nói rõ cho cô biết không? Hắn nhiều nhất chỉ có thể ở với cô một đoạn thời gian, đợi cảm giác mới mẻ qua rồi thì sẽ thôi, tôi khuyên cô không nên lãng phí thời gian trên người hắn..."

Ngữ khí của mẹ anh bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

Tôi nghe mà sửng sốt.

Ngay lúc tôi không biết trả lời sao, người phía sau đã vươn tay tới, lấy lại điện thoại.

Hạ Thiên!

"Anh... anh tỉnh rồi sao?" Tôi xấu hổ đứng ở chỗ đó.

Sau đó anh nghe điện thoại, còn bị mẹ mắng cho một trận, làm tôi xấu hổ muốn chết.

"..." Anh cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, xoa xoa đầu tôi, nhẹ giọng nói, "Giúp anh mang bữa sáng tới đây có được không? Chị."

Anh ôn nhu như vậy, ôn nhu cười với tôi, khiến lòng tôi cũng được trấn an phần nào.

"Được." Tôi đi qua lấy bữa sáng cho anh, anh ngồi trên sofa, bắt đầu nghe điện thoại.

"Ừm."

"Bà phiền quá."

"Chuyện này không nghe bà."

"Là chị gái."

"Là bảo bối của tôi."

"Đừng hung dữ với cô ấy."

"Cúp đây."

Anh nghe điện thoại vẫn luôn mỉm cười, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng.

Đem bữa sáng qua cho anh, nhìn anh ăn sáng, tôi rối rắm không biết nên giải thích với anh hay không.

"Đừng để ý tới lời mẹ anh."

Anh vừa ăn sáng vừa nhìn tôi.

"Ồ." Tôi cúi đầu, muốn nói lại thôi.

"Vậy tối anh vẫn muốn đi xã giao sao?" Tôi nhịn không được hỏi anh.

"Em muốn anh đi không?" Anh hỏi lại tôi.

Tôi nhỏ giọng nói: "Không muốn.

"Vậy không đi." Anh cười lôi kéo tay tôi.

Anh trả lời dứt khoát như vậy lại làm lòng tôi không quá kiên định.

"Mẹ anh..." Tôi đang tự hỏi xem nên nói như thế nào.

"Ừ?"

"Sao bà ấy cứ bắt anh đi xã giao vậy, bà ấy không thương anh sao?" Tôi không biết mình có lập trường để nói những lời này không, nhưng tôi đau lòng cho anh.

"..." Anh nhìn chằm chằm tôi không nói, tôi thấy dưới đáy mắt anh chợt xẹt qua ưu thương.

Có điều cũng chỉ là một giây, không trong chốc lát, anh đã cà lơ phất phơ cười với tôi: "Không phải còn có chị thương anh sao?"

Tôi thấy anh như vậy, chỉ nghĩ muốn đem tất cả những điều tốt đẹp cho anh thôi.

"Hạ Thiên, em nhất định sẽ đối xử tốt với anh."

"Em... em đừng nghiêm túc như vậy, nghe như thể đang cầu hôn anh ấy." Anh cười nhìn tôi.

Cầu hôn?

Tôi nào có...

Hơn nữa, cũng không nhanh như vậy đi.

Thôi bỏ đi vậy, anh vẫn luôn là cái dáng vẻ không đứng đắn này mà.