Chương 3: Bánh ngọt nhỏ thứ ba!

Khi còn học tiểu học, chiều cao của Tiêu Phàm vẫn không thấy thay đổi gì nhiều, nhưng từ khi lên trung học, thân cao của cậu liền cao lên không ngừng.

Qua nửa học kì, cậu đã thành công trong việc từ 1m6 cao lên tận 1m7.

Lâm Triết là người mỗi ngày đều nhìn thấy Tiêu Phàm, cho nên nhìn quen rồi, mắt thường cũng không quá rõ ràng việc Tiêu Phàm cao lên.

Lúc trước, khi tan học cùng nhau về nhà, anh đều đem cánh tay chống trên đỉnh đầu cậu, xem cậu như một cái quải trượng hình người.

Nhưng bây giờ anh bỗng nhiên phát hiện, giống như ôm ngang bả vai của Tiêu Phàm mới thoải mái một ít.

Lâm Triết cuối đầu nhìn khuôn mặt còn vẻ mập mạp trẻ con của Tiêu Phàm, bởi vì động tác uống sữa, hai bên má phình phình, nhìn thấy nhéo rất đã.

Vì thế anh duỗi tay nhéo một cái.

Vì động tác này của anh mà Tiêu Phàm bị sặc sữa, cong eo ho một hồi, sau thì ngẩng đôi mắt hồng hồng lên nhìn anh.

“Anh Lâm Triết, anh làm gì?”

Giọng nói của cậu còn chút trẻ con, không có cảm xúc tức giận, chỉ là tỏ một chút khó hiểu.

Tiêu Phàm không còn gọi anh là chị, cũng không gọi “anh trai Lâm Triết”, mà là đổi thành “anh”.

Cậu nhóc trưởng thành, da mặt cũng mỏng hơn, không giống như lúc trước suốt ngày dính lấy mà làm nũng, nhưng bây giờ lại nhìn mình bằng con mắt hồng hồng này vẫn rất đáng yêu.

Lâm Triết rất muốn “bắt nạt” cậu thêm một chút.

Vì thế anh cười, dùng sức xoa nhẹ trên đầu Tiêu Phàm mấy cái.

“Từ khi nào mà anh sờ em mấy cái cũng phải có lí do.”

Tiêu Phàm nghe xong, nhún nhún vai, hình như là cảm thấy bất đắc dĩ cùng với thỏa hiệp trước anh.

Bất quá cậu vẫn nói: “Anh Lâm Triết, về sau anh vẫn đừng nên luôn sờ đầu của em.”

“Vì cái gì, cho anh cái lí do.” Lâm Triết nhìn cậu.

Tiêu Phàm liếc mắt, bĩu môi: “Luôn sờ đầu sẽ không thể cao lên, hơn nữa sẽ hư kiểu tóc của em, xấu.”

“Điệu.”

Lâm Triết đón lấy ánh mắt bất mãn của Tiêu Phàm lại xoa thêm vài cái, sau đó hai người ở ngõ tách hai khu dạy học dừng lại.

“Ăn cơm chiều anh chờ em cùng đi.”

Tiêu Phàm gật gật đầu: “Dạ.”

Thời gian học tập và nghỉ ngơi của cao trung và sơ trung không quá giống nhau, nhưng cơm chiều vẫn là cùng thời gian.

Hôm nay tiết khóa cuối của Lâm Triết, thầy giáo dạy lố giờ tan học, anh lấy điện thoại ra định phát tin nhắn cho Tiêu Phàm, nói cậu đi tới nhà ăn trước, không cần chờ.

Kết quả vừa mở ra điện thoại, tin nhắn của Kiều Hân nhảy ra tới.

[ Lâm Triết, em trai của cậu đánh nhau với người ta rồi, tới nhanh đi! ]

Lâm Triết nhíu mày, anh ngẩng đầu nhìn thoáng thầy Hà trên bục, hai người bốn mắt nhìn nhau hai giây, sau đó anh trực tiếp đứng dậy từ cửa sau chạy ra ngoài.

Kiều Hân và Lương Đống đang đứng nói chuyện trước lớp của Tiêu Phàm, Lâm Triết ba bước thành hai chạy vội lên.

“Phàm Phàm đâu?”

“Em ấy có bị thương không?”

“Bây giờ em ấy ở đâu?”

Đối mặt với ba câu hỏi liên tiếp của Lâm Triết, Kiều Hân duỗi tay vỗ vỗ vai anh.

“Bình tĩnh bình tĩnh đi người anh em, em ấy bị thầy kêu đi, cậu đừng có gấp.”

Ba người vừa đi tới văn phòng vừa nói.

“Em trai cậu không bị thương, nhưng thật ra em ấy đánh hai cậu em khác bị thương không nhẹ, tớ xem một đứa bị đánh khóc.” Kiều Hân nói.

“Sao lại thế này, đang êm đẹp sạo lại đánh nhau với người ta rồi?”

Lương Đống lắc đầu: “Không biết, tớ với Kiều Hân đi ngang qua thì thấy, ba người ở phía sau khu dạy học, tình hình chiến đấu rất là kịch liệt luôn, em cậu lấy sức một người nghiền áp hai người khác, rất đẹp trai.”

“Hơn nữa nói câu thật lòng, tính tình kia của Phàm Phàm, chỉ có ở trước mặt cậu mới là mèo con, ở trước mặt người khác, là một quả ớt hiểm nhỏ đó. Ở độ tuổi này, bọn nhỏ đều khá xúc động, một lời không hợp liền đánh nhau cũng không phải không có khả năng.” Kiều Hân một bên xem kịch vui một bên nói, “Khả năng mà Phàm Phàm chọc người ta trước cũng không phải không có, Lâm Triết cậu đừng có qua bao che cho người nhà ha.”

Lâm Triết nghe xong, không kiên nhẫn mà trừng mắt nhìn Kiều Hân, Kiều Hân thích nói mấy chuyện không hay, hay chọc ghẹo, nhưng là biết đâu là điểm dừng nên vội ngậm miệng.

Lâm Triết gõ cửa, sau đó vào văn phòng.

Trong văn phòng có Tiêu Phàm với hai cậu nhóc đứng ở đó, trong đó có một cậu không ngừng hít cái mũi, nhìn như là vừa khóc xong.

Chủ nhiệm lớp của Tiêu Phàm ngồi ở kế bên, Lâm Triết hướng cô ấy chào: “Cô Chu.”

“Lâm Triết, em đã đến rồi.”

Cô Chu cười cười, cô cũng từng là chủ nhiệm lớp của Lâm Triết.

“Này đã là lần thứ ba em đến văn phòng của cô trong học kỳ này rồi.”

“Thật ngượng ngùng cô Chu, gây phiền toái cho cô rồi.”

Lâm Triết hơi mang hướng xin lỗi, nói, sau đó nhìn thoáng qua Tiêu Phàm.

Cậu nhóc nhỏ không tự giác mà đến gần bên người anh, vừa rồi trên mặt còn là không phục, liền biến thành ủy khuất.

Nguyên nhân ba người đánh nhau rất đơn giản, là vì một cô bé.

Mà hai cậu nhóc đánh nhau với Tiêu Phàm đều thích cô bé đó.

Thành tích học tập của Tiêu Phàm ở trong lớp vẫn luôn rất tốt, mấy ngày nay có kiểm tra, cô bạn học này có một bài toán không biết làm, vì thế liền đi hỏi bài Tiêu Phàm.

Hôm sau, cô bé đem bánh cookie làm từ nhà lên cho cậu, nói là muốn cám ơn vì đã chỉ mình làm bài.

Tiêu Phàm không muốn, kết quả là cô bạn này thừa lúc Tiêu Phàm đi WC lúc nghỉ ngơi, nhét bánh vào hộc bàn của cậu.

Hai cậu nhóc kia biết được chuyện này, nhìn cô bạn mình thích tiếp xúc gần với Tiêu Phàm nên cảm thấy khó chịu, vì thế liên hợp hẹn Tiêu Phàm ra, muốn cảnh cáo cậu không được đến gần cô bạn kia nữa.

Nhưng không nghĩ tới, tính tình của Tiêu Phàm không tốt, nói chuyện cũng rất làm người giận.

Ba người một lời không hợp, liền đánh nhau.

Sau khi mọi chuyện làm rõ, ba người vì đánh nhau mà bị răn dạy một hồi, nhưng bởi vì Tiêu Phàm không phải người gây sự nên được cô Chu cho rời đi trước.

Lâm Triết mang Tiêu Phàm ra văn phòng, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn trở tối.

Hai người trầm mặc mà đi xuống lầu, Tiêu Phàm đi theo phía sau Lâm Triết, trong lòng cảm thấy rất bồn chồn.

“Anh.” Tiêu Phàm kêu anh một tiếng.

Lâm Triết quay đầu, không nói chuyện.

Tiêu Phàm trông mong mà nhìn anh, thực nhanh cặp mắt sáng ngời kia liền đong đầy hơi nước.

“Anh tức giận?”

Cậu vừa mở miệng liền nhịn không được nghẹn ngào, nước mắt liền theo lời nói chảy xuống dưới.

Xác thật là lúc đầu anh có chút tức giận, nhưng càng nhiều sốt ruột.

Kỳ thật Kiều Hân nói không sai, mấy năm nay tính tình của Tiêu Phàm rất bướng, nhưng ở trước mắt mình cậu lại rất ngoan, thế nên đôi khi Lâm Triết liền quên cậu nhóc nhỏ này là cái pháo đốt nhỏ, một chọc liền nổ.

Cho nên Lâm Triết luôn là càng lo lắng, lo lắng cậu chịu thiệt.

Chính là hiện tại, nhìn Tiêu Phàm rơi nước mắt, trong lòng anh bây giờ cũng chỉ còn sự đau lòng.

"Anh không tức giận, đừng khóc.”

Tiêu Phàm miệng bẹp bẹp, khóc càng dữ hơn.

Lâm Triế không có biện pháp, chỉ phải mở hai cánh tay hướng cậu: “Tới, ôm một cái.”

Tiêu Phàm ôm eo Lâm Triết, khóc mà bả vai cứ run liên hồi.

Lâm Triết nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Nhóc đáng thương, như thế nào lại khóc a, nhìn đáng thương quá.”

Tiêu Phàm đem mặt cọ trên áo khoác của anh, mở miệng nói chuyện mang theo giọng mũi.

“Việc hôm nay lại không phải em sai.”

Lâm Triết nhẹ giọng dỗ dành cậu: “Anh biết, không phải em sai, là bọn họ khıêυ khí©h em trước.”

“Vậy anh vì cái gì không để ý đến em?” Tiêu Phàm ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh không nói chuyện với em, cũng không đợi em cùng nhau đi.”

Lâm Triết nhìn khuôn mặt nhăn nhó ở trước mắt, khe khẽ thở dài.

“Thực xin lỗi, là anh không tốt, anh không nên như vậy.”

Anh nâng tay lau nước mắt cho Tiêu Phàm: “Anh chỉ là có chút lo lắng cho em, lỡ như em bị thương, người đau lòng vẫn là anh.”

Lời an ủi này rất có tác dụng, Tiêu Phàm nghe xong dần ngừng khóc.

Cậu hừ một tiếng, sau đó duỗi tay nhéo một cái trên eo của Lâm Triết, nhỏ giọng làm nũng: “Về sau anh không thể không để ý đến em.”

Lâm Triết rất hưởng thụ việc được Tiêu Phàm làm nũng, anh cười bảo: “Được, sẽ không như vậy nữa.”