Chương 19: Nó vì em mà đắm say, em không muốn chạm vào nó?

Trong khoảnh khắc bầu ngực bị nắm lấy, đầu óc Trình Khả Hạ ngơ ngác trong chốc lát.

Hình như giấc mộng này hơi chân thật.

Nhưng suy nghĩ này đã nhanh chóng bị cảm giác xoa bóp nơi ngực bao phủ lấy.

Lăng Hàn Khai hơi dùng sức, đầu ngón tay lõm vào bầu ngực sữa một độ sâu hơi nông, thoải mái hơn rất nhiều so với rơi vào trong bãi cát.

Anh khép năm đầu ngón tay lại, kẹp núʍ ѵú ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, lòng bàn tay hơi thô ráp cọ sát vào bầu ngực sữa non mềm, Trình Khả Hạ không nhịn được run rẩy.

Quá nhạy cảm.

Cô cảm thấy lòng bàn chân hơi ngứa ngáy.

Lăng Hàn Khai cảm nhận được cô co rút lại, nên dần dần gia tăng sức lực xoa bóp, cô cũng run rẩy thay đông tác của anh, đầu lưỡi ướŧ áŧ mềm mại không ngừng co rút lại, hai cánh môi màu hồng phấn cũng theo bản năng muốn khép lại.

Ngón cái và ngón trỏ anh nắm lấy núʍ ѵú của cô, Trình Khả Hạ rêи ɾỉ ư a, đầu lưỡi đang trêu chọc của anh duỗi vào trong miệng cô, thuận thế chui vào, khuấy động.

Đầu ngón tay anh thuần thục trêu đùa núʍ ѵú của cô, dưới sự vân vê nhẹ nhàng ma sát của anh, nó dần dần trở nên cương cứng.

Trình Khả Hạ bị anh vỗ về chơi đùa đến mức sống lưng tê dại, giữa hai chân càng ngày càng ngứa.

Cảm giác ngứa ngáy này khiến cô không biết nên làm thế nào, không biết nên phát tiết ở đâu, chỉ có thể vô thức ngậm chặt lấy đầu lưỡi anh, mỗi lưỡi không nhịn được mυ"ŧ mát liếʍ láp.

Nhưng hành động này tràn ngập tính ám chỉ, rất dễ khơi gợi du͙© vọиɠ và cảm giác chinh phục của người đàn ông.

Cánh tay còn lại của Lăng Hàn Khai rời khỏi cằm cô, nắm lấy bầu ngực phía bên kia của cô, hai tay cùng làm.

Lúc đầu anh còn hơi vụng về sờ soạng, nhưng anh rất giỏi quan sát và học tập, từ những phản ứng của cô, Lăng Hàn Khai nhanh chóng tìm được cách thức lấy lòng cô.

Môi lưỡi triền miên mυ"ŧ lấy đầu lưỡi mềm mại, tay trái kẹp lấy núʍ ѵú của cô, vuốt ve xoa nắn hai luồng thịt, tay phải nhẹ nhàng gập lại, chậm rãi vân vê trêu đùa mún vυ" của cô.

Dưới sự kí©h thí©ɧ dữ dội từ ba phía này, tận sâu bên dưới bụng nhỏ của Trình Khả Hạ càng thêm ngứa ngáy, ngứa ngáy đến trống rỗng.

Cô có thể cảm nhận được hai cánh hoa mềm mại nơi tiểu huyệt đang không ngừng khép mở, giống như đang đói đến mức muốn nuốt vào một cái gì đó, nhưng nó lại đang chảy nước ra ngoài.

Cô chỉ có co chân lên và kẹp chặt để che giấu.

Trình Khả Hạ ngây ngốc cho rằng, cũng may học trưởng Lăng không biết điều này.

Nếu không sẽ rất mất mặt.

Nhưng hiện thực lại nói với cô rằng, con người không nên mang theo tâm lý may mắn.

Lăng Hàn Khai rời khỏi cánh môi cô, ánh mắt dừng lại trên hai bầu ngực sữa bị vỗ về chơi đùa đến ửng hồng một lát, sau đó rơi xuống chiếc quần váy của cô.

Chiếc áo bên trên hơi nhỏ, nhưng quần váy bên dưới lại rất vừa vặn, bởi vì vòng eo của cô rất nhỏ, hai chân săn sắc không một chút mỡ thừa, khi mặc vào khiến vòng eo càng thêm thướt tha yểu điệu.

Ngón tay của Lăng Hàn Khai rời khỏi núʍ ѵú, nắm lấy cẳng chân đang lộ ra ngoài chỉ vì uốn cong của cô.

Đầu ngón tay của anh giống như mang theo luồng điện, trượt từ bắp chân lên trên, trượt đến đâu tê dại đến đó.

Hai chân cô thẳng tắp nhỏ dài, làn da trơn bóng trắng hồng rạng rỡ, cảm xúc sờ vào rất tuyệt.

Tìиɧ ɖu͙© nơi đáy mắt Lăng Hàn Khai càng lúc càng nồng đậm, ngón tay lướt dọc lên trên, tham lam thâm nhập vào làn váy ngắn cũn cỡn của cô, tiền vào trong mật huyệt sâu thẳm.

Trình Khả Hạ mở to mắt, cách một lớp váy đè tay anh lại.

Khuôn mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu: “Học, học trưởng… Không thể…”

Lăng Hàn Khai kiềm chế du͙© vọиɠ, khàn khàn hỏi: “Tại sao lại không thể?”

Giọng nói nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© càng có từ tính hơn so với ngày thường, khiến người khác nghe thôi đã muốn mang thai.

Trình Khả Hạ suýt chút nữa đã tước vũ khí đầu hàng, nhưng nơi đó của cô đã rất ướt, nếu để học trưởng biết, liệu anh có cho rằng cô là một cô gái dâʍ đãиɠ không?

Đúng lúc này, cô cảm nhận được một cây gậy vừa cứng vừa nóng đang chống đỡ trên bụng mình.

Cô vừa mới cúi đầu xuống thì đã đối mặt với chiếc lều đang dựng lên nơi đũng quần Lăng Hàn Khai.

Cách một lớp vải dệt không thể nhìn thấy gì, nhưng cô không cần nghĩ cũng biết nó là cái gì.

Lăng Hàn Khai không hề quan tâm đến chuyện bị cô phát hiện ra, sớm muộn gì nó cũng sẽ gặp mặt cô mà thôi.

Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng mổ vào đôi môi sưng đỏ của cô: “Nó vì em mà đắm say, em không muốn chạm vào nó sao?”