Chương 2: Gặp gỡ

02, Anh là bác sĩ Tống…

Mưa bụi mênh mông, non xanh nước biếc.

Trên hòn đá khắc ba chữ “Thạch Khê thôn”, bên cạnh còn có một đám nam nữ trẻ tuổi liên tục từ xe bus đi xuống.

Bác sĩ Trần nhìn về phía cuối cùng, có một chàng trai, ở đây trời oi bức nhưng anh ta vẫn khéo léo mặc áo sơ mi cùng quần tối màu, mặt mày lạnh như băng, quanh thân thở ra hơi thở xa cách làm cho không ít cô gái chỉ dám liếc nhìn nhưng không ai dám tiến lên bắt chuyện.

“Tống Dư.” Lão bác sĩ Trần này là chủ nhiệm hội y học, cũng là lần đầu tiên dẫn đầu, cực kì xem trọng tuổi trẻ này của các chàng trai học trung y.

Sợ anh lần đầu tới không thích ứng được, liền tiến đến vỗ vai anh, cười nói: “Thế nào? Nơi này không khí có tốt không? Chính là môi trường mà chúng ta đến, khó có thể tìm được một nơi có không khí tốt như vậy.”

Tống Dư năm nay mới tiến vào hiệp hội y học, vừa vặn tham gia làm người tình nghiện trong kì nghỉ hè này.

“Bác sĩ Trần, cháu hiểu.” Thôn này đường tới đường xá nhấp nhô, ven đường cũng là những căn nhà có chút lạc hậu, cũng thấy rất ít thanh niên, trong lòng anh đã sớm chuẩn bị cho nửa tháng hoạt động ở đây.

Huống hồ, anh trước tới nay đều không phải là người được nuông chiều từ bé.

Hiệp hội y học tới Thạch Khê Thôn triển khai hoạt động tình nguyện, hiện tại dư ra năm người, bọn họ đáng ra là do thôn bỏ vốn vào khách sạn.

“Trước hai ngày, mưa to, khách sạn thiết bị xưa cũ, lầu ba bị tích nước, hiện tại sợ không đủ cho tất cả ở.”

Không nghĩ tới trạm dừng chân có thể xảy ra vấn đề, may mà gần đây có người dân ở, lão Trần chia hai mươi người thành năm đội bốn người, tạo thành các tiểu đội y học, dặn dò người dẫn đường an bài nơi dừng chân cho họ.

Sau đó, các cán bộ cùng lão Trần đưa nhưng người còn dư ra đi đến nhà dân tá túc.

Đại khái là hoàn cảnh nơi này hạn chế, nhà dân cũng không có đặc điểm gì hấp dẫn người địa phương, cùng lắm tường ngoài có dây thường xuân, trong nhà trang hoàng cực kì đơn giản.

Các cán bộ cùng người dân giao lưu một chút, bọn họ nghe là có đội tình nguyện, đều vui vẻ đáp ứng cho mọi người ở.

“Hai người các em một gian, ta cùng tiểu Tống một gian.” Bác sĩ Trần chỉ dẫn cho họ.

Giang Đường tiến đến thôn Thạch Khê ngày đầu tiên, bởi vì đường xá nhấp nhô, đi đường bị say xe nên cô hoàn toàn chẳng có tâm tư ngắm phong cảnh, vừa đến khi xuống xe thì trời đã nhá nhem tối.

Hôm đó, trước khi trời tối hẳn, hai vợ chồng Giang gia ăn xong đi xung quanh tản bộ, mà Giang Đường đã lăn lên giường ngủ thẳng tới ngày hôm sau.

“Sao giờ con mới tới, cơm sáng cũng chẳng ăn.” Giang ma ma thấy con gái cuối cùng cũng tới liền trách mắng rồi đưa đồ ăn sáng cho cô.

“Không phải mới 7 giờ rưỡi sao?” Giang Đường lại nhìn đồng hồ di động, xác định mình không nhìn nhầm thời gian.

“Ở đây, người ta làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, đều là 6 giờ dậy, 7 giờ sớm đã dùng xong bữa sáng.” Giang ma ma liếc nhìn cô, lại đem cháo trắng và màn thầu chuyển đến trước mặt cô.

“Trong thôn có phải có đội bác sĩ hay không?”

Giang ma ma xuống lầu, chỉ thấy có dân tá túc đứng ở cửa, hai nam sinh mặc áo blouse trắng, trong lúc lơ đãng cô quay đầu hỏi Giang ba ba.

“Đúng vậy.” Giang ba ba cười gật đầu, “Có vài bị bác sĩ cũng ở tại nhà này cùng chúng ta.”

“Bác sĩ ở chỗ nào cô?” Giang Đường uống nước và ăn bánh bao, đôi mắt liếc trước liếc sau hỏi.

“Người ta đã sớm đi rồi, mau ăn nhanh đi!” Giang ma ma lấy chiếc đũa gõ nhẹ vào đầu cô, cười cười nói.

Giang Đường cùng ba mẹ đến một cái hồ gần đó, mọi người ở đây đều nói chỗ đó có phong cảnh rất đẹp, thời tiết hôm nay cũng vừa đẹp, trong hồ có sương trắng phiêu phiêu, nhìn khung cảnh tuyệt đẹp.

“Ba, sao chúng ta không lái xe đi vậy?” Người cô vốn dễ đổ mồ hôi, mới đi vài bước đã ướt đẫm người.

“Con đường này chỉ có thể đi bộ, không đi được xe.”

“Haizz, thôi đành cố đi vậy.” Giang Đường cảm thấy may mắn vì hôm nay cô không có trang điểm, bằng không lúc này chắc hẳn nhìn rất đáng sợ, “Nhưng mà, ba có chắc là ba nhớ đường đi không vậy?”

“Ba cũng là lần đầu tiên tới.” Giang ba ba nhún vai, tỏ vẻ đương nhiên vì ba ba cũng chỉ là nghe dân bản xứ chỉ đường.

Hiển nhiên, Giang Đường lo lắng không hề sai chút nào @@

Bởi vì đi không bao lâi, ba người liền bị lạc đường do bị những con đường và núi gập ghềnh này đánh mất phương hướng.

Đáng ra chỉ mất một giờ để đến nơi, nhưng bọn họ vừa đi vừa tìm đường đến giữa trưa mới thấy phong cảnh đồ sộ.

Rừng trúc xanh um tuyệt đẹp, làm người ta chỉ đến đây cũng cảm thấy thoải mái.

“Mẹ, sao mẹ còn chưa tới chứ.”

Ba người họ chụp rất nhiều hình lưu niệm, sau đó ngắm phong cảnh, rồi chuẩn bị đi về. Chẳng qua đi được vài bước, Giang Đường liền cảm giác bụng mình nhói nhói đau.

“Chúng ta vừa mới đi được một chút mà!” Giang ma ma nhìn thấy con gái mình thần sắc mệt mỏi, đôi môi trắng bệch liền lo lắng: “Con có chỗ nào không thoải mái?”

“Bụng hơi đau, nhưng con vẫn nhịn được.” Giang Đường lắc đầu tỏ vẻ mình còn có thể kiên trì, cố gắng lê cơ thể mệt mỏi đi tiếp.

Mặc dù Giang Đường cố gắng quên đi cơn đau, nhưng mà lại cảm thấy bụng mình càng ngày càng đau.

“Sao còn chưa tới chứ, đường này cũng xa quá đi, Thạch Khê thôn sao lại lớn như vậy chứ!?”

“Sớm biết vậy con đã không tới, nơi này xe không đi được, vậy là phải đi bộ về thật sao?”

“Thật phiền phức chứ, sao nơi này lại lớn như vậy, xa quá điiiii~”

Ba mẹ Giang đã sớm quen với kiểu kêu ca này của cô, mãi cũng thành thói quen, đều biết giờ này nói gì cũng không được, đều không nói được cô, nhưng trong lòng cũng rất lo cho thân thể của cô.

Giang Đường lúc đầu chỉ thấy bụng đau, rồi đi được một lúc nữa, cẳng chân cũng bắt đầu mềm nhũn rồi.

Ven đường núi đường cong lại còn hẹp, cô chỉ cảm thấy phía sau có ai như đang nắm lấy cổ tay mình.

Một giọng nói từ trên đỉnh đầu phát ra, tiếng nói mát như một cơn gió vậy “Em bị cảm nắng, hiện tại nên nói ít đi.”

Giang Đường khi bị bệnh, tâm trạng không hề tốt, giờ phút này lại bị người ta nói như vậy, tự nhiên thấy khó chịu trong lòng, mặt mày nhăn lại.

“Ai bị cảm nắng!?” Nhưng cô vừa ngẩng đầu quát lên xong, nửa câu sau âm thanh bỗng nhẹ đi “Sao anh lại kì quái như vậy chứ?”

Mặc dù anh trai này nói năng kì kì quái quái nhưng mà… cả cách ăn mặc và diện mạo đều hợp mắt cô quá điii~

Tống Dư hôm nay ăn mặc thật đẹp, áo sơ mi ngắn tay kết hợp với quần túi hộp, dáng người anh tuấn, so với chiều cao một mét sáu mươi của Giang Đường thì cao hơn hẳn một cái đầu.

Anh thấy cô nàng trước mắt không nói một lời, lông mày nhíu lại, đôi môi mỏng khẽ nói: “Đau bụng? Chân lúc đi hay bây giờ nghỉ ngơi rồi cũng cảm thấy đau nhức vô lực?”

Anh vừa mới tới đây liền thấy cô gái mặt nặng mày nhẹ vừa đi vừa kêu ca, nghe cô nói mãi một hồi.

Tống Dư vừa mới nhìn đã thấy cô gái này có vẻ không thích hợp.

Cha mẹ cô vốn dĩ đi trước vài bước, giờ này quay lại cũng ngạc nhiên không biết là tình huống gì.

“Đúng vậy, chân đau, bụng cũng đau.”

“Anh đỡ em đi!”

Vừa mới ban nãy còn là cô gái mang vẻ mặt kiên cường, lúc này trong mắt toàn là ánh nước, kéo kéo ống tay anh, đáng thương nói.

“Được rồi!” Tống Dư cũng không biết làm sao, anh tuy không phải là người lạnh nhạt lô tình, nhưng cũng sẽ không nhiệt tình với cô gái xa lạ như vậy.

Lúc này đối diện đôi mắt kia, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đồng ‎.

Chắc là mũi tên của thần Cupid bắn tới nơi này chăng….?