Chương 4: Em có thể tìm anh không?

“Chào buổi sáng, bác sĩ Tống.”

Ngày hôm sau, Giang Đường cố ‎ý dậy trước một tiếng, ở nhà ăn thành công gặp được Tống Dư.

Khi đi xuống lầu còn mang tâm trạng nhất định phải được, nhưng khi đến nhà ăn đối diện với anh khuôn mặt cô liền phiếm hồng.

Bên tai rũ xuống một vài sợi tóc, cô cắn chặt cánh môi, nhưng vẫn như cũ lớn mật dùng ánh mắt đó nhìn thẳng anh.

Giang Đường từ trước tới giờ đều không cho rằng con gái theo đuổi con trai trước là chuyện đáng xấu hổ.

“Chào buổi sáng.” Tống Dư cười nhìn cô, sáng sớm đã nghe âm thanh trầm thấp, lại cho người ta cảm giác thư thái.

Cô gái nhỏ này hôm qua còn khóc đến lê hoa đái vũ, hôm nay liền đã khôi phục tinh thần trở thành cô gái hoạt bát.

“Em có thể ngồi cùng bàn với anh không?”

Giang Đường quyết định bỏ qua ánh mắt kia, chỉ dương môi cười cười.

“Được.”

Tống Dư gật gật đầu, nhìn cô để hộp cơm xuống, lúc sau tầm mắt mới từ từ dời đi.

Nghĩ đến bộ dáng của cô gái hôm qua, khóe môi anh nhếch lên cười, “Thân thể đã khá hơn chưa?”

“Tốt rồi!” Hiển nhiển Giang Đường cũng nhớ lại tình trạng thảm thương hôm qua của cô, khóe miệng đang cười nhất thời dừng lại, thanh âm trống trải thêm vài phần.

Tống Dư ăn cơm xong, lúc này mới cười lên.

“Thời gian này cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, không cần uống lạnh cũng đừng động vào nước lạnh.”

Cô nuốt cháo trong miệng xuống, mỉm cười nhẹ nói: “Vâng.”

Bỗng nhiên nghĩ đến hôm qua nghe thấy vài vị bác sĩ nói chuyện, có nhiều ngôn ngữ địa phương quen thuộc, cô bỗng hỏi: “Bác sĩ Tống, mọi người cũng là từ thị trấn N tới sao?”

“Đúng vậy, hiệp hội cùng thôn Thạch Khê có hoạt động giao lưu.”

Hôm qua nghe Giang Đường cùng cha mẹ công dùng tiếng phổ thông, anh cũng đã nhìn ra được ba người không phải người của Thạch Khê thôn.

Lúc này Tống Dư nghe ra cô nói “cũng”, anh liền có chút kinh ngạc, “Em cũng là người thị trấn N đến đây?”

“Đúng vậy.” Nghe vậy, cô gái trên mặt không khống chế được cười lên, như là mất bảo bối mà tìm lại được vậy, sau đó mừng thầm: “Chúng ta thật sự có duyên nha.”

Chính xác rất có duyên.

Anh nhìn cô gái đang cười ngọt ngào, cũng giống như anh đang có vài phần sung sướиɠ.

Bác sĩ trên người khó tránh có mùi thuốc sát trùng, nhưng mà Tống Dư ngoài cái này, còn có một mùi hương khác, nhưng cũng không làm người khác phản cảm.

“Bác sĩ Tống là trung y?” Giang Đường buổi sáng ăn không nhiều lắm, một lúc liền đã ăn xong, thấy Tống Dư còn đang ngồi ở đối diện ngồi chờ, cô liền mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, hiện tại anh ở thị trấn N làm bác sĩ trong bệnh viện y khoa.” Anh vẫn lẳng lặng ngồi như cũ trả lời cô.

“Từ giờ về sau em có thể tìm tới anh không? Có được không?” Cô mở to mắt, ánh sáng lấp lánh, mang theo ý đồ xấu mở miệng hỏi.

Giang Đường sợ anh cự tuyệt mình, liền cắn cắn răng.

“Có thể.”

Anh cười, không để ý mà chạm phải ánh mắt của cô, liền cười tươi hơn, sau đó anh lại nói:

“Nhưng mà, anh không hi vọng gặp chỉ vì em sinh bệnh nha.”

Tống Dư đi khi nào, Giang Đường đã quên.

Cô chỉ biết mình nghe được anh nói câu kia, liền ngơ ngác đáp ứng: “Được ạ.”

Trong lòng cô sớm đã đánh trống bùm bùm bùm.

Cho nên, ý của anh là...? Không hi vọng cô bởi vì sinh bệnh mới tìm gặp anh, vậy chính là hi vọng cô bình thường không có bệnh cũng đi gặp anh, liệu có phải anh đối với cô cũng có tí xíu....?