Chương 1: Trọng sinh, thì ra cô chỉ là nữ phụ trong tiểu thuyết

Nửa đêm, trên đầu Tô Thấm đầy mồ hôi khiến cô trợn mắt, căn phòng xa lạ mà đầy quen thuộc, phòng này cô đã từng ở hơn 1 năm.

Đây là đêm thứ 3 sau khi Tô Thấm trọng sinh, tựa như là mơ.

Đứng dậy đi đến phòng bếp, uống ly nước đá, cố gắng bình tĩnh lại trái tm đang kịch liệt rung động, khi nãy cô mơ thấy kiếp trước.

""Cô đang làm gì""

Âm thanh này vang tới đã làm dọa đến Tô Thấm, xuýt chút nữa làm rơi cái ly xuống đất.

Nàng nghiêng đàu mà nhìn về phía cầu thang, nguoiw đàn ông tuấn lãng, gương mặt tựa như ban ân, ánh mắt thanh đạm mang theo tự tin kiêu ngạo.

Kh Lẫm, con của người giúp đỡ Tô Thấm, chủ nhân của cái nhà này.

Tô Thấm nhỏ giọng nói: ""Tôi hơi khát, đi uống nước.""

Hắn tùy tiện mà đánh giá Tô Thấm như một món hàng nào đó, đáy mắt hiện lên sự ghét bỏ.

Theo ánh mắt hắn, cô nhòn chính mình, ăn mặc khéo kéo, cảm thấy không có chỗ nào là không ổn.

Khinh Lẫm không có biểu tình gì, xoay người mà trở về phòng.

Tô Thấm nằm trên giường, bắt đầu nghĩ về chuyện kiếp trước.

Sau khi chết thì cô mới phát hiện rằng thì ra bản thân chỉ là một cái nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết.

Kiếp trước, bởi vì muốn thoát khỏi vặn mệnh bị gia đình ép gã cho thâm sơn và cốc lão, cô khẩn cầu người trong núi đi làm từ thiện kia đem bản thân rời đi.

Thâm sơn: sâu trong núi, nữ chính ý là người đàn ông sống sâu trong núi.

Cốc lão: Tự như trên, nhưng lần này là lão già trong cốc, hang núi sâu nào đó.

Người làm từ thiện đã đồng ý, mang cô đi đến Kinh Thị phồn vinh, trỡ thành người giúp đỡ của nàng.

Đem cô và đứa con trai đi học trung học giống nhau, trường tư lập cao trung Kinh Thị tốt nhất, bên trong đều là những người có tiền, không phú thì quý.

Mà ở trong trường học cô gặp 1 người tên Tông Ấu Mạt.

Trong khi mọi người mặt lạnh với cô thì Tông Ấu Mạt là người đầu tiên vươn tay ra, nguyện ý làm bạn tốt vời cô.

Sau này lại trở thành ác mộng của Tô Thấm.

Tông Ấu Mạt được cưng chiều từ nhỏ tựa như một cô công chúa, mặc kệ là cô muốn gì, người hộ tống đều sẽ dâng lên cho cô.

Cô xinh đẹp, ngây thơ, tốt bụng, thông minh, thuần khiết, tựa như mọi thứ tốt đẹp đều ở trên người cô.

Tống Âu Mạt đem Tô Thấm từ nhỏ đến lớn đều ở trong núi kia đi ra Kinh Thị phồn hoa và xinh đẹp ngăn nắp.

Tô Thấm mới biết được, thì ra có người lại không thèm tiếc 30 vạn để mua lắc tay cho Tông Ấu Mạt, vì muốn cô ấy cười.

Thì ra một tháng cô làm công để kiếm tiền còn không đủ tiền để người khác ăn một bữa tối.